Thiết Trụ lại không hiểu đã xảy ra chuyện gì, thấy Trần Vân không nói lời nào còn tưởng rằng là do tâm trạng cô không tốt, nên cậu vẫn cứ ân cần bận trước bận sau.
Trần Vân kìm nén đến trưa, đến lúc Thiết Trụ bưng nước nóng tới thì rốt cuộc cô cũng không nhịn nổi nữa: “Con thế này là lại học theo ai?”
“Cái gì ạ?”
Thiết Trụ khó hiểu, nhìn nhìn nước trà trong bình: “Mẹ muốn uống trà ạ?”
“Mẹ không muốn.” Trần Vân vỗ trán, phẩy phẩy tay: “Thôi bỏ đi, con đi chơi đi, đừng lắc lư trước mặt mẹ nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây