Thiết Trụ cũng chúc một câu ngủ ngon, tiễn cô tới cửa rồi còn chu đáo đóng cửa lại.
Không có người, sức lực Trần Vân dùng để mạnh mẽ chống đỡ không còn, cô dựa vào bờ tường, hơi thở u ám.
Khóa cửa bị vặn ra, phát ra âm thanh rất nhỏ, Trần Vân quay đầu lại nhìn, là Thiết Trụ mở cửa.
Cậu đứng ở ngoài cửa, cái đầu nhô ra, tìm được vị trí của Trần Vân rồi nói với cô: “Nếu mẹ sợ thì có thể tìm con.”
“Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây