Ngô Mỹ Phương cười hai tiếng, nháy mắt với Trần Vân, hàm ý cô không phải bào chữa.
Khi hai người đang nói chuyện, xe bus đã đến trạm, Ngô Mỹ Phương kéo Trần Vân lên xe, chủ động trả tiền cho hai người, kéo Trần Vân đi ra phía sau: “Cô giáo Trần định mua gì? Tôi định mua vải về để may đồ cho bọn Đường Hiểu, giá quần áo nam thật sự quá đắt.”
“Tôi cũng vậy.”
“Cô cũng định mua vải sao?” Ngô Mỹ Phương hỏi: “Vậy cô có thể giúp tôi chọn một chút được không? Tôi cũng không biết Đường Hiểu bọn nó thích cái gì, sợ mua nhầm mất.”
“Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây