Sau khi mây mưa xong, Trần Vân ủ rũ nằm trên giường, nhìn anh gỡ cái đó ra.
Trong phòng ngập tràn mùi hoa thạch thảo, Trần Vân bịt mũi rồi nhỏ giọng nói: “Sáng mai anh vứt cái đó đi, đừng để mẹ em nhìn thấy.”
“Được.” Trịnh Vệ Hoa để thứ đó sang một bên, anh lau người, mặc quần áo rồi ra bên ngoài bê nước ấm vào: “Để anh lau người cho em.”
Sáng hôm sau, khi Trần Vân đi đánh răng về, cô nghe thấy Tiếu Nguyệt Trân cúi xuống lẩm bẩm ở một góc.
“Mẹ, mẹ đang tìm gì vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây