“Nghe tôi.” Trần Vân nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi thấy cậu cũng mệt mỏi lắm rồi, còn tiếp tục thì anh ấy chưa khỏe, cậu đã gục trước thì sao?”
“Cơ thể em tốt lắm.”
“Nhưng cũng đâu phải làm bằng sắt, nghe lời đi.”
Sau khi Tiểu Trương rời đi, Trần Vân ngồi yên bên cạnh để trông chừng anh, thấy chắc cũng sắp tới giờ nên đi ra ngoài rót một ly nước.
Trịnh Vệ Hoa ngủ gần một tiếng, Trần Vân ngồi ngay bên cạnh, chỉ cần có chút động tĩnh nào là phát hiện ngay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây