Thiết Trụ vẫn là đứa nhóc tiếc của, thấy Trần Vân nói cậu đưa nhiều đồ ăn như vậy thì không vui.
“Nhà chúng ta còn chưa có đâu.”
“Con muốn ăn thì ngày mai mẹ mua tiếp, cái này cho giáo sư.” Hai tay Trần Vân nhéo nhéo mặt cậu, nói: “Phải đối xử tốt với giáo sư có biết không? Những gì mà ông ấy dạy con còn đắt giá hơn món thịt này nhiều.”
Thiết Trụ xụ mặt xuống, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói: “Cũng được.”
Thiết Trụ vừa mới đi, trong nhà đã có khách.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây