Trần Vân nằm lì trên giường, vùi mặt vào gối, thỉnh thoảng phát ra tiếng than khóc nức nở.
“Tiểu Vân.” Trịnh Vệ Hoa nâng eo cô lên, rồi cúi đầu hôn lên môi cô làm cho miệng vô cùng ẩm ướt.
Trần Vân hoàn toàn không có sức lực, từ đầu đến chân, ngay cả âm thanh cũng như bị ai đó nghiền nát.
Người phía sau hình như chưa dùng hết sức lực, làm cô sợ tới mức liều mạng chạy trốn, nhưng lại không thể trốn thoát trước vòng tay của anh.
“Trịnh. . . Vệ Hoa, xong chưa!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây