Lúc cô tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối. Có mấy tiếng sột soạt truyền tới từ bên cạnh cùng với hai thứ mềm mềm dán lên môi cô.
“Tỉnh rồi hả?”
Nhận ra hơi thở của cô có sự thay đổi, Trịnh Vệ Hoa lùi về phía sau một chút: “Dậy ăn chút gì đã nhé?”
“Ừm...”
Trần Vân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Cô mở mắt ra nhìn nhìn rồi lại nhắm mắt: “Buồn ngủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây