“À.” Thiết Trụ hít vào một hơi sâu rồi bụm tay bên miệng gọi lớn một tiếng: “Người tới đón con của Trịnh Vệ Hoa ơi đã tới chưa?!”
Gọi xong một câu, mặt Thiết Trụ đỏ bừng lên. Cậu quay đầu lại thấy Trần Vân đang cười trộm thì tức giận: “Mẹ gạt con!”
“Làm gì có làm gì có!” Trần Vân phủ nhận: “Gọi như vậy là đúng rồi đó. Con gọi thêm lần nữa đi.”
“Con không gọi đâu!” Thiết Trụ từ chối: “Muốn gọi thì mẹ tự gọi đi.”
Trần Vân buông thõng tay: “Nhưng mà mẹ không có sức. Mẹ đã gần hai ngày không được ngủ rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây