Thiết Trụ bĩu môi, thở dài nói: “Bây giờ con rất nhớ cha.”
Trần Vân không nói gì, thì thầm trong lòng: Cô cũng bắt đầu nghĩ về anh.
Hai ngày sau, Trần Vân luôn có chút thất thần, nấu ăn thì quên bỏ muối, giặt một bộ quần áo tới mấy lần, tưới một mảnh vườn rau hai lần, còn mảnh kia vẫn còn khô.
Dương Tuyết Mai nhìn thấy bộ dạng này của cô liền nói: “Vệ Hoa vừa đi mà, như thế nào lại mang hồn em theo rồi?”
“Đừng nói lung tung.” Trần Vân cúi đầu sỏ chỉ: “Chỉ là đột nhiên thiếu một người nên em không quen thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây