Trời lạnh nên cậu nhóc mặc nhiều quần áo, ngã xuống nhưng thật ra cũng không đau.
Thiết Đản thấy thế liền lăn một vòng trên mặt đất, lăn đến bên cạnh chân Trần Vân, ngẩng đầu như một con rùa, miệng chảy nước miếng nhìn cô cười.
“Mẹ ơi, ôm con!”
Cả người cậu nhóc dính đầy bụi, Trần Vân không muốn bế cậu, không những không vươn tay ra mà còn lặng lẽ lùi về sau.
Thiết Đản đi theo, bò về phía trước, nước miếng chảy từ cằm rơi xuống mặt đất, cậu nhóc tự mình lau sạch sẽ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây