Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Chương 40: Thuế

Chương Trước Chương Tiếp

Quan viên mới nhậm chức, ngoài việc phải xử lý tốt quan hệ với người trong nha môn, còn phải duy trì mối quan hệ ổn định với đám phú hào địa phương.

Thiếu gia nhà hắn thanh liêm chính trực, một lòng vì dân, không giống như vị huyện lệnh trước nhận chút lợi ích rồi mở cửa sau cho mọi nhà, thế là đắc tội với không ít người.

Sau đó ngài ấy lại quản lý đám người thu phí bảo kê trên đường phố, lại đắc tội với một nhóm người nữa.

Tiếp đó, thiếu gia nhà hắn lại bắt đầu thu thuế thương mại, thật tốt, lần này, đắc tội hết rồi.

Viên Bảo nói:

- Như chuyện thuế thương mại...

Thẩm Dĩ Thành đáp:

- Chuyện thuế thương mại là do tên tham lam đời trước nhận lợi ích của người ta, không làm việc theo quy củ. Bổn thiếu gia chỉ làm việc công, bảo bọn họ nộp thuế theo quy định thôi.

Thẩm Dĩ Thành hừ hừ hai tiếng:

- Bổn đại nhân không bắt bọn họ bù thuế thương mại trước đó đã là vô cùng khoan dung độ lượng rồi!

Viên Bảo nói:

- Thiếu gia, ngài đương nhiên là khoan dung độ lượng, nhưng đám người kia đã quen được nuông chiều, giờ bắt bọn họ nộp nhiều thuế hơn, làm sao bọn họ chịu?

Ví dụ như, thiếu gia nhà hắn bảo bọn họ nộp thuế theo quy định của pháp luật, đám người kia tuy ngoài miệng đồng ý, cũng nộp thuế. Nhưng sau lưng lại tăng giá bán hàng hóa.

Đây căn bản không phải là ý của thiếu gia nhà hắn. Nói cho cùng, tất cả đều là do tên huyện lệnh đời trước gây ra, gã ta thì phủi mông bỏ đi, hại thiếu gia nhà gã liên tục gặp khó khăn khi chỉnh đốn huyện Thiệu An.

Thẩm Dĩ Thành xắn tay áo đạo bào lên:

- Bị bọn họ phát hiện thì sao? Ai chẳng có chút sở thích cá nhân?

Viên Bảo thản nhiên nói:

- Đúng vậy, dù sao huyện Thiệu An cách kinh thành xa như vậy, cũng không truyền đến kinh thành được.

Thẩm Dĩ Thành: “...”

Thẩm Dĩ Thành sờ sờ hai chòm râu, không nói gì nữa.

Nếu như bị cha y biết, chức huyện lệnh Thiệu An huyện mà y vất vả lắm mới xin được này cũng không làm được, thì cha y nhất định sẽ đưa y về kinh thành.

Thật vất vả mới ra khỏi đó, y không muốn trở về nữa.

Quan trọng nhất là, nơi này rất gần với Tiên Nhân quan.

Chờ y vào cửa lớn của Tiên Nhân quan, cha mẹ y có phản đối cũng vô dụng.

Viên Bảo nhìn thiếu gia nhà mình lâm vào trầm tư. Thiếu gia nhà gã, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, học vấn tốt, lớn lên càng tốt hơn.

Chàng thiếu niên lang bốn tốt như thế, không biết từ khi nào bắt đầu có ý định gia nhập đạo môn.

Gã còn nhớ rõ năm đó thiếu gia nhà gã thi đậu tú tài, bỗng nhiên đi kinh thành Bạch Vân quan nói muốn xuất gia làm đạo sĩ.

Chuyện đó dọa các vị chủ nhân trong phủ sợ hết hồn, từ đó về sau, thiếu gia nhà gã bị hạn chế không được vào đạo quan, không được xem đạo kinh.

Nếu không phải thiếu gia nhà gã thề trước linh bài tổ tông muốn khoa cử chấn hưng gia tộc, chỉ sợ bây giờ còn bị giam ở trong phủ.

Tuy rằng lấy địa vị của nhà họ Thẩm ở kinh thành, cũng không cần thiếu gia nhà gã chấn hưng gia tộc.

Thẩm Dĩ Thành bỗng nhiên than thở một tiếng:

- Nếu như chú ba ở kinh thành thì tốt rồi, từ trước đến nay chú ba luôn cởi mở, dù ta quyết định như thế nào, hắn đều sẽ ủng hộ.

Viên Bảo nhớ tới vị Tam lão gia kinh tài tuyệt diễm kia, gật gật đầu:

- Tam lão gia từ trước đến nay rất có uy tín ở trong phủ chúng ta.

Không chỉ có uy tín, chỉ cần hắn đồng ý chuyện này, liền xem như chuyện đã thành. Nếu Tam lão gia đồng ý ủng hộ, thiếu gia nhà gã xuất gia nhập đạo sẽ không bị ngăn cản nữa.

Thẩm Dĩ Thành thở dài:

- Đáng tiếc, chú ba ra biển rồi, cũng không biết năm nào tháng nào mới trở về.

- Lần đầu tiên Tam lão gia ra ngoài, lão gia đi hai năm, lần này đi hơn hai năm gần ba năm, cũng sắp đến lúc trở về rồi.

Viên Bảo đáp.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Nếu như Tam lão gia ở trên biển...

Viên Bảo không đành lòng nghĩ tiếp:

- Cũng không biết vì sao Tam lão gia phải ra biển? Tam lão gia tài hoa hơn người, Thánh Thượng lại sủng ái ngài ấy, nếu ở lại trong triều, bây giờ không chừng đã được phong quan tước rồi.

Thẩm Dĩ Thành dùng phất trần trong tay đánh vào cái đầu tròn tròn của Viên Bảo:

- Với cái đầu ngốc nghếch của cậu đương nhiên nghĩ mãi mà không rõ.

Nói thật, có đôi khi y cũng không hiểu chú ba nghĩ như thế nào.

Giống như Viên Bảo nói, lấy bản lĩnh của chú ba, mấy năm nay nếu ở trên triều đình, sớm đã là quan nhị phẩm rồi.

Nghĩ mãi mà không rõ, Thẩm Dĩ Thành từ trước đến nay sẽ không làm khó mình.

Thiên tài tất nhiên là người được trời cao chiếu cố, nhất định là khác với phàm nhân bọn họ, phàm nhân làm sao có thể đoán được ý nghĩ của họ.

Thẩm Dĩ Thành thu hồi sự nhớ nhung đối với chú ba nhà mình:

- Sau khi trở về, gọi tên Diêm Lão Hổ kia tới, bổn thiếu gia muốn mời hắn uống trà.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)