Mấy người kia cũng sợ gây ra án mạng, đánh thêm một lúc nữa thì dừng tay. Trước khi đi họ còn lấy túi tiền của nhà họ Đỗ:
- Số này coi như bồi thường tiền công một tháng cho bọn ta.
Họ lại còn dọa nạt:
- Ta nói cho các ngươi biết, trong toàn bộ huyện Thiệu An huyện này không có ai mà chúng ta không quen biết, nếu để ta thấy các ngươi bày quán lừa người, ta thấy một lần đánh một lần.
Đỗ Lão Căn nằm trên mặt đất hồi lâu mới chậm rãi bò dậy. Vương Đông Sơ thấy lão chậm rãi đi đến trước mặt bà Đỗ, cô vốn tưởng rằng lão muốn đỡ bà Đỗ dậy. Ai ngờ, lão tát mạnh vào mặt bà Đỗ hai cái liền.
Đỗ Lão Căn khàn giọng nói: “
- Tôi đã nói rồi, đừng làm, đừng làm, bây giờ thì sao... Bị người ta đánh, tiền cũng bị người ta cướp mất rồi...
Bà Đỗ gào khóc thảm thiết:
- Ông là người nghe ngóng vụ này mà? Ông cũng là người bỏ tiền ra mua gia vị đấy chứ? Đỗ Lão Căn, ông không phải người, mọi chuyện đổ bể thì lại đổ hết lên đầu tôi...
Vương Đông Sơ cũng cảm thấy Đỗ Lão Căn này ưa tỏ vẻ. Ông ta thật sự quá hèn hạ.
Bà Đỗ vẫn khóc lóc om sòm. Những người qua đường đang đợi để về nhà không kiên nhẫn nói:
- Này... chuyện nhà hai người thì hai người về nhà giải quyết đi, tránh đường ra, chúng tôi phải về nhà.
- Đúng vậy, đúng vậy, đã trì hoãn lâu như vậy rồi, không về thì lát nữa phải đi đường đêm đó.
Đỗ Lão Căn đưa tay lau máu trên mặt, không nói một lời đánh xe bò sang một bên.
Mọi người xem náo nhiệt xong, có chút hả hê. Trên xe có người biết “ân oán” giữa nhà họ La và nhà Đỗ Lão Căn, họ cười nhạo nhìn mọi người nhà họ La:
- Nhìn xem, có người báo thù cho nhà mấy người rồi đấy à.
Vương Đông Sơ nghiêm mặt nói:
- Bác nói sai rồi, hai nhà chúng tôi không có ân oán gì cả. Làm ăn mà, chưa bao giờ có chuyện chỉ có một nhà được phép làm, bọn họ muốn bán thì cứ bán. Đồ ăn làm không ngon, đắc tội với người ta bị đánh cũng là tự làm tự chịu, không liên quan gì đến nhà chúng tôi cả.
Vương Đông Sơ không hề thương hại hai vợ chồng Đỗ Lão Căn, cũng không hề hả hê.
Vẻ mặt thản nhiên của cô khiến những người muốn xem náo nhiệt trên xe bò phải ngượng ngùng im miệng.
Trên xe ngựa, tên sai vặt mặt tròn buông rèm xuống, miệng lẩm bẩm:
- Thiếu gia, nhà họ Diêm này thật quá kiêu ngạo.
- Vậy sao cậu còn ngăn cản ta ra tay?
Vị thiếu gia kia tức giận trừng mắt nhìn tên sai vặt.
Tên sai vặt mặt tròn kêu lên:
- Thiếu gia, người mặc đạo bào đi ra ngoài, nếu bị bọn họ nhìn thấy, ngày mai cả huyện thành sẽ biết chuyện huyện lệnh Thiệu An giả làm đạo sĩ xem bói cho người ta mất.
Không sai, đạo sĩ này chính là đạo sĩ ở gian hàng bên cạnh nhà Vương Đông Sơ, cũng chính là huyện lệnh huyện Thiệu An tên Thẩm Dĩ Thành.
Thẩm Dĩ Thành trừng mắt, sờ râu trên mặt mình:
- Ta đã cải trang kỹ càng rồi, người khác không nhận ra ta được đâu.
Tên sai vặt mặt tròn trợn trắng mắt, cái gọi là kỹ thuật cải trang của thiếu gia nhà gã… cũng chỉ có bản thân thiếu gia mới cảm thấy giỏi mà thôi.
Thẩm Dĩ Thành không bỏ qua vẻ mặt của gã, y cầm phất trần gõ lên đầu gã:
- Viên Bảo, gan cậu càng ngày càng lớn, dám trợn trắng mắt với bổn thiếu gia!
- Tiểu nhân không dám.
Viên Bảo nhận lỗi, rồi khuyên:
- Không phải tiểu nhân ngăn cản không cho ngài xen vào. Nếu ngài là huyện lệnh Thiệu An, chuyện này đương nhiên ngài có thể quản. Nhưng bây giờ ngài chỉ là một tên đạo sĩ thối tha, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chức huyện lệnh này của ngài càng khó làm.
Các thế lực trong huyện Thiệu An rắc rối khó gỡ, có vài người bề ngoài thì cung kính với nha môn, nhưng sau lưng lại liên tục giở trò, căn bản không coi nha môn ra gì.
Thiếu gia nhà gã mới nhậm chức nửa năm, rất nhiều chính lệnh thi hành bị cản trở, không thể tách rời quan hệ với đám phú hào địa phương.
Viên Bảo hơi buồn bực:
- Thiếu gia, ngài nghĩ xem, nếu thân phận đạo sĩ thối tha của ngài bị người ta vạch trần, uy tín của ngài sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đến lúc đó chính lệnh càng khó thi hành.