Vương Đông Sơ nói:
- Ông xem bói cho nhà tôi thành cái số mệnh rách nát, ông giúp tôi ghi chép, coi như là bồi thường.
Đạo sĩ chỉ cảm thấy Vương Đông Sơ mặt dày. Vương Đông Sơ trừng mắt:
- Cái thứ lời lẽ xui xẻo của ông, nếu ở chỗ khác, đánh ông một trận cũng không quá đáng.
Nhà ai muốn bị rủa xui xẻo như vậy chứ? Ngày tháng tốt đẹp đều bị y nguyền rủa.
Đạo sĩ cười khẩy:
- Cô dám đánh tôi thử xem?
Hừ, nếu y bị bà nông dân này đánh, cả đời này y sẽ không về kinh thành!
Vương Đông Sơ thấy đạo sĩ không chịu đồng ý, đành nói:
- Thôi được, không viết cũng được, nhưng bút mực giấy nghiên trên bàn ông phải cho tôi mượn.
Nói xong Vương Đông Sơ mặc kệ y có đồng ý hay không, cô bắt đầu mài mực viết chữ.
Lúc này đạo sĩ có chút ngỡ ngàng:
- Cô biết viết chữ? Đừng có lừa người.
La Lập Cường bất mãn:
- Nương tôi là tiểu thư nhà đồng sinh, từ nhỏ đã theo ông ngoại học chữ, biết viết có gì lạ?
La Lập Tân cũng nói theo:
- Không chỉ nương, mấy anh em chúng tôi cũng biết đọc biết viết, em út còn đang học ở học trường trong trấn.
Đạo sĩ ngạc nhiên một chút, nhìn Vương Đông Sơ mài mực, liền hất tay cô ra:
- Đừng có làm hỏng mực tốt của tôi!
Nói xong y liền giật lấy mực từ tay Vương Đông Sơ, tự mình mài.
La Lập Cường hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ như ông, xem bói cho người ta không lấy tiền, mà còn mua được mực tốt? Nói khoác cũng phải nghĩ chứ.
Đạo sĩ: “...”
Hừ!
Tên nhóc nhà quê không biết gì, ta không chấp với cậu!
Đạo sĩ mài mực, Vương Đông Sơ viết chữ, viết được một lúc thì lại bị đạo sĩ giật lấy bút.
- Chữ cô viết xấu quá, không xứng với bút mực và giấy tốt của ta.
Đạo sĩ nhìn trên tờ giấy tốt viết những chữ ngoằn ngoèo xấu xí, cảm thấy rất đau lòng.
Vương Đông Sơ nhìn chữ viết xấu xí của mình, cô ngượng ngùng nói:
- Mười mấy năm không viết, tay hơi cứng.
Đạo sĩ trực tiếp nói thẳng:
- Không phải tay cứng, mà là lúc học viết chữ cô đã không học cho tốt.
Vương Đông Sơ: “...”
Nể tình đạo sĩ thành thật ghi chép giúp, cô sẽ không so đo với y!
Bận rộn một hồi, sau khi những khách hàng đặt trước đã rời đi, Vương Đông Sơ mới cầm danh sách đó lên xem.
- Không ngờ số ông xem bói không giỏi, nhưng chữ viết cũng không tệ.
La Lập Cường thò đầu lại gần.
- Cái gì gọi là không tệ?
Đạo sĩ không hài lòng:
- Chữ viết của ta tuy không đáng ngàn vàng, nhưng cũng đáng giá vài lượng bạc đấy.
Đạo sĩ ra vẻ nhà mi nhặt được của hời:
- Người thường không được thấy chữ của ta đâu.
La Lập Tân tò mò hỏi:
- Chữ viết của ông hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân, sao phải đi bày sạp đắc tội với người khác?
Đúng vậy, La Lập Tân cảm thấy đạo sĩ này xem bói cho người khác chính là đang đắc tội với người khác.
Ông ta chuyên chọn những điều người khác không thích nghe mà nói, không bị người ta đánh chết coi như y mạng lớn.
- Đại ca, làm sao huynh biết ông ta không phải người bán chữ kiếm sống chứ?
Không đợi đạo sĩ trả lời, La Lập Cường liền mở miệng:
- Huynh xem ông ta xem bói cho người ta mà không lấy tiền, không bán chữ, ông ta đã sớm chết đói rồi.
La Lập Cường ra vẻ tui đã nhìn thấu ông rồi.
Đạo sĩ khinh thường liếc mắt, chuyện của bản đạo sĩ, cho mi mười cái đầu óc mi cũng không hiểu được đâu.
Vương Đông Sơ không hứng thú với việc đạo sĩ kiếm sống bằng cách nào.
Bức chữ này không chừng đúng như lời đạo sĩ nói, một chữ đáng giá mấy lượng bạc. Tuy rằng cô không hiểu thư họa gì đó, nhưng kiếp trước cũng từng cùng khách đi xem triển lãm thư họa. Bức chữ trong tay này, so với những chữ của các danh gia mà cô từng xem qua kiếp trước còn tốt hơn.
Vương Đông Sơ quyết định, sau khi về nhà sẽ cất kỹ bức chữ này, vạn nhất sau này hết tiền, nói không chừng có thể đổi lấy chút bạc.