Đậu hũ rất nhanh đã bán hết, có vài người không mua được đậu hũ thì không cam lòng.
Một chàng trai mặc y phục màu xanh xếp hàng sắp tới nơi mà không mua được đậu hũ nên đâm ra không đồng ý.
- Tôi nói thím này, trong nồi nhà thím còn mấy miếng, sao không bán nữa?
Vương Đông Sơ cười nhìn thiếu niên kia:
- Số đậu hũ này là khách ở phía trước đã đặt trước rồi, con trai cả của tôi cũng đã thông báo cho mọi người rồi, bảo mọi người đừng xếp hàng nữa.
Vương Đông Sơ biết rõ cảm giác xếp hàng lâu mà không mua được hàng, nên đã bảo La Lập Tân đi thông báo cho những khách đến sau. Ai ngờ những người này không tin, vẫn cứ cố chấp xếp hàng.
Chàng trai đó kia chỉ vào nồi nói:
- Đậu hũ còn nhiều như vậy, tôi chỉ mua một miếng nếm thử thôi, thím nể tình, nhường cho tôi một miếng đi.
- Làm ăn buôn bán coi trọng nhất là chữ tín, xin thứ cho tôi không thể chia đậu hũ này cho cậu được.
Vương Đông Sơ lắc đầu:
- Sạp hàng nhà tôi bày ở đây cho đến khi pháp hội Tiên Nhân quan kết thúc, nếu cậu muốn mua thì ngày mai hãy đến sớm.
Chàng trai đó rất tiếc nuối, y lại nói:
- Nếu vậy hôm nay tôi đặt trước mười miếng, ngày mai lấy...
Nghĩ một chút, y lại lắc đầu:
- Không, nhà tôi đông người, không bằng đặt trước hai mươi miếng đậu hũ đi.
Chàng trai vừa dứt lời, những người phía sau không mua được đậu hũ cũng làm theo, mỗi người nói nhà mình muốn bao nhiêu miếng đậu hũ.
Vương Đông Sơ không ngờ cái cớ mình tùy tiện bịa ra lại khiến những người này tranh nhau đặt hàng. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
- Các vị khách quan thích đậu hũ nhà tôi, tôi rất vui. Tôi có thể giữ đậu hũ này lại cho mọi người, nhưng việc gì cũng có sự cố.
Thiếu niên áo xanh cũng là người lanh lợi, đoán được điều Vương Đông Sơ lo lắng:
- Thím sợ chúng tôi đặt trước rồi không đến mua à? Chuyện này dễ thôi, nhà tôi là tiệm kinh doanh vải bố trong trấn, tôi tên là Hoàng Lý Ngọc. Tôi sẽ đưa cho thím mười văn tiền đặt cọc, thím thấy sao?
Hoàng Lý Ngọc nói xong, những người phía sau cũng giúp làm chứng:
- Đúng vậy, đúng vậy, y là người của tiệm vải bố, nhà tôi ở gần đó, cách nhà y một con phố, là tiệm quan tài đá.
Hoàng Lý Ngọc trịnh trọng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi có thể làm chứng.
Mọi người nhìn hai người làm chứng cho nhau, im lặng không nói gì.
Vương Đông Sơ ngạc nhiên một chút rồi cười nói:
- Hóa ra là thiếu gia của tiệm vải bố và thiếu gia của tiệm quan tài.
Tiệm vải bố ở trấn Hòa Bình là một tiệm vải gia truyền có danh tiếng tốt ở trấn, làm ăn rất uy tín, giá cả hợp lý, mọi người đều thích đến tiệm vải nhà họ để mua vải.
Hoàng Lý Ngọc đỏ mặt:
- Thím đừng nói đùa, tôi không phải thiếu gia gì cả.
Vương Đông Sơ cười:
- Thanh danh nhà cậu rất tốt, ta tin cậu, vậy trước tiên ta nhận mười văn tiền đặt cọc của cậu, sáng mai chúng ta vẫn bán ở đây, từ giờ Thìn đến giờ Mùi, đến lấy trong khoảng thời gian này là được.
Hoàng Lý Ngọc cười gật đầu:
- Nếu trong khoảng thời gian này tôi không đến lấy, mười văn tiền kia không cần trả lại, nhà tôi làm ăn là như vậy.
Vương Đông Sơ cảm thán, đúng là một đứa trẻ thật thà và hiểu chuyện. Lời nàng chưa kịp nói ra, thiếu niên này đã tự nói ra giúp nàng. Cũng đỡ phải nàng nói ra, khiến khách hàng không vui.
Vương Đông Sơ quyết định, ngày mai sẽ tặng thêm cho y một miếng đậu hũ nướng!
Cơn sốt đặt hàng ập đến, Vương Đông Sơ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng gọi vị đạo sĩ đang rảnh rỗi ở bên phải giúp ghi chép lại những người đặt hàng.
Đạo sĩ rất miễn cưỡng.