Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Chương 34: Danh tiếng

Chương Trước Chương Tiếp

Học sinh mặt tròn lải nhải:

- Ôi chao... thím ơi, đậu hũ nhà thím ngon đã vang xa đến tận trấn rồi. Hôm nay chúng cháu đến Tiên Nhân quan này, ngoài việc nghe kinh, việc đầu tiên chính là phải nếm thử món đậu hũ nướng mới ra gần đây.

- Chúng cháu vừa đến chân núi Tiên Nhân này thì đã có người đến nói đậu hũ nhà gã ngon lắm. Chúng cháu là người đọc sách, thật thà, nào biết người bán kia lại là kẻ lừa đảo. Một miếng đậu hũ khó ăn như vậy, mà lại bán đắt như thế.

Nói đến đây, thiếu niên mặt tròn lại hỏi Vương Đông Sơ:

- Đậu hũ nhà thím bán thế nào? Cháu muốn mua một ít về cho các trưởng bối trong nhà nếm thử.

Vương Đông Sơ trả lời:

- Đậu hũ nhà thím ngon, nguyên liệu đầy đủ, gia vị cũng đắt, cho nên một miếng đậu hũ bán tám văn tiền.

Thấy thiếu niên mặt tròn có chút do dự, cô lại cười nói:

- Cháu là đồng môn của Lập Thăng nhà thím, Lập Thăng ở học đường được các cháu quan tâm, thím sẽ cho cháu giá bạn học, bảy văn tiền một miếng.

Thiếu niên mặt tròn chắp tay:

- Cảm ơn thím, cháu muốn mua bốn miếng đậu hũ.

Những học sinh khác thấy vậy cũng mua vài miếng.

Vương Đông Sơ nói:

- Mấy đứa còn phải vào Tiên Nhân quan nghe kinh, cầm đậu hũ theo cũng không tiện, không bằng cứ để ở đây, thím sẽ giữ cho mấy đứa, đợi mấy đứa về trấn rồi quay lại lấy, được không?

Chúng học sinh:

- Được ạ!

Vương Đông Sơ lại nói với Vương Dương:

- Mấy hôm trước chuẩn bị ít đậu hũ, mỗi ngày bán cũng nhanh, lại thêm dì bận rộn, nên không mang về nhà. Hôm nay cháu đến đây, đậu hũ nhà dì lại còn nhiều như vậy, lát nữa lúc cháu về, mang vài miếng về nhà nhé.

Vương Dương khách sáo nói:

- Dì nhỏ cứ giữ lại bán lấy tiền đi, nếu để bà nội và cha cháu biết cháu lấy đậu hũ dì nhỏ bán về nhà, chắc chắn sẽ mắng cháu chết mất.

Nói xong hắn còn làm bộ mặt đau khổ rùng mình, ra vẻ rất sợ hãi.

Vương Đông Sơ cười vỗ vai hắn:

- Dì nhỏ muốn hiếu kính bà nội cháu, không thể để dì nhỏ không làm tròn chữ hiếu được.

Vương Dương đáp:

- Vậy cháu xin cung kính không bằng tuân mệnh.

Mấy người La Lập Thăng ăn đậu hũ xong còn muốn đi nơi khác dạo chơi, Vương Đông Sơ không giữ họ lại lâu.

Lúc sắp đi, Vương Dương nói với Vương Đông Sơ:

- Tin tức dì nhỏ muốn cháu đã hỏi thăm được rồi, dì nhỏ dọn hàng xong thì đợi chúng cháu nhé, tối nay cháu và Lập Thăng về ạ.

Vương Đông Sơ đáp:

- Được.

Vì nhà Đỗ Lão Căn tranh giành khách, hôm nay chuẩn bị nhiều đậu hũ để bán, mãi đến giữa trưa vẫn chưa bán hết.

Ba mẹ con nhà họ buổi trưa ăn đậu hũ nhà mình, không ngờ qua buổi trưa, người từ Tiên Nhân quan trên núi xuống mua đậu hũ ngày càng đông.

- Cá quỷ gì vậy chứ, đậu hũ ở ngã ba kia không ngon bằng nhà thím.

- Đúng vậy, đúng vậy, cái đó sao gọi là đậu hũ nướng được, lão gia nhà tôi nói không phải mùi vị đó.

- Đúng thế, hại tôi bị lão gia nhà tôi mắng một trận.

Người này vừa nói ra, những người khác đều tỏ vẻ đồng cảm:

- Cái nhà chó chết đó hại người ta.

Người đến mua đậu hũ tự giác xếp hàng, vừa cùng chung mối thù mắng cả nhà Đỗ Lão Căn.

Ba mẹ con nhà họ im lặng múc đậu hũ, không nói gì.

Đến lúc trả tiền thì xảy ra chút tranh cãi nhỏ.

Chưa đợi Vương Đông Sơ giải thích, người phía sau đã nói:

- Cậu không trả nổi tiền thì đừng mua, lão gia nhà tôi đã nói rồi, nếu còn tham lam mấy văn tiền này thì sẽ lột da tôi ra đó.

Vì nhà giàu có ở Tiên Nhân quan trên núi ùa đến sạp hàng nhà họ La, thu hút rất nhiều người. Những nha hoàn, gã sai vặt này còn rất nhiệt tình, giúp giới thiệu 'đậu hũ nướng ngon' của nhà họ La, nên có du khách bị thu hút bởi sự tò mò, cũng gia nhập vào hàng ngũ mua hàng.

La Lập Cường lớn tiếng nói:

- Mọi người cứ yên tâm, đậu hũ nhà tôi là độc nhất vô nhị ở Tiên Nhân quan này, nhà khác tuy có, nhưng mùi vị kém xa vạn dặm. Đảm bảo mua của nhà tôi rồi thì mọi người sẽ không hối hận.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)