Vương Đông Sơ lắc đầu bật cười:
- Nếu mấy đứa là đồng môn của Lập Thăng nhà thím, hôm nay thím mời mấy đứa ăn đậu hũ, không thu tiền.
Nói xong cô liền bảo La Lập Tân gói hai phần đậu hũ, có vài học sinh nhìn cảnh này liền lui về phía sau hai bước.
Vương Đông Sơ thấy vậy, cô không để ý tới bọn họ mà quay sang nói với những học sinh khác muốn ăn đậu hũ:
- Nếu mấy đứa muốn thử thì cứ đứng trong này ăn.
Vương Dương và La Lập Thăng là những người đầu tiên chạy vào trong sạp, mỗi người bưng một bát, sau đó lại có ba học sinh đi vào.
Những người còn lại nhìn nhau rồi đứng đó đầy lúng túng.
Vương Đông Sơ cười cười:
- Chợ này còn có rất nhiều thứ hay ho để chơi và đồ ngon để ăn, hay là mấy đứa đi dạo một chút đi?
Có bậc thang mà Vương Đông Sơ cho, những người còn lại cười gượng nói lát nữa sẽ đến chỗ nào hội họp, rồi rời đi.
Vương Dương vừa ăn đậu hũ nóng hổi vừa kinh hô:
- Ôi... đậu hũ này ngon quá, ngon quá!
La Lập Thăng ừ ừ gật đầu:
- Ngon, ngon thật!
Những người khác cũng nhao nhao nói ngon, trong đó có một thiếu niên mặt tròn nói:
- Cháu biết ngay mà, nhà đằng kia chắc chắn là 'hàng bắt chước’.
Vương Đông Sơ cười nói:
- Ngon thì mấy đứa cứ ăn nhiều một chút, đủ cả đấy.
Nhưng thiếu niên mặt tròn kia là người biết phép lịch sự. Nghe vậy, cậu ta lắc đầu nói:
- Số đậu hũ này của thím là để bán kiếm tiền, chúng cháu nếm thử mùi vị là được rồi.
Mấy học sinh khác cũng gật đầu.
Đang nói dở thì lại có người đến mua đậu hũ, sau khi họ biết đậu hũ của nhà họ La tăng giá thì hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì mà xách đồ rồi đi.
Vương Dương vừa ăn vừa quan sát, đợi những khách hàng kia đi rồi mới hỏi:
- Dì nhỏ ơi, những người này đều là đến Tiên Nhân quan nghe kinh à? Toàn nhà giàu có cả?
La Lập Cường giành trả lời:
- Đúng vậy, cái nhà vừa rồi mua đậu hũ kìa, nghe nói một loạt cửa hàng trên một con phố ở phủ thành đều là của họ.
- Ui — vậy phải có bao nhiêu tiền nhỉ?
La Lập Cường sờ cằm nói:
- Bao nhiêu tiền thì huynh không biết, chỉ nghe gã sai vặt đó nói chủ nhân nhà hắn mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần thu tiền thuê nhà là được.
Những người khác nghe xong đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Vương Đông Sơ cũng rất hâm mộ.
Nguyện vọng hai đời kiếp trước kiếp này cộng lại của nàng chính là nằm yên thu tiền thuê nhà.
Cô lại nhìn sạp hàng nhỏ của nhà mình...
Hu hu —
Không biết cô còn phải phấn đấu bao nhiêu năm nữa mới đạt được.
Mọi người nghe thấy Vương Đông Sơ thở dài, còn tưởng rằng cô đang buồn phiền vì đậu hũ nhà mình không bán được.
La Lập Thăng an ủi mẹ mình:
- Nương, nhà giàu ở phủ thành cái gì ngon mà chưa ăn, gã đến mua đậu hũ nhà mình chứng tỏ đậu hũ của chúng ta ngon. Người đừng lo không bán được hàng.
Vương Đông Sơ có phần kinh ngạc, em út vậy mà lại biết an ủi người khác.
Vì vậy cô cười nói:
- Nương biết, nương không lo, mấy đứa mau ăn đi, trong nồi còn.
Mấy người Vương Dương cũng không muốn thêm nữa, mà hỏi về tình hình của nhà kia.
La Lập Cường tức giận kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Mấy học sinh cũng tức giận theo.
Vương Dương nói:
- Thật là không biết xấu hổ!
Học sinh mặt tròn nói:
- Thím cứ yên tâm, đợi chúng cháu trở về sẽ đi khắp nơi nói cho mọi người biết, phải mua đúng đậu hũ của thôn La gia, trấn Hòa Bình. Đừng để người khác bị lừa nữa.
Nói đến đây, Vương Đông Sơ cũng có chút nghi ngờ:
- Sao mấy đứa biết loại đậu hũ này vậy?