Đạo sĩ:
- Cậu biết gì chứ? Người xuất gia không nói dối.
La Lập Tân:
- Ông không phải đạo sĩ sao, sao lại thành người xuất gia rồi?
Đạo sĩ xua tay:
- Dù sao cũng là một nghĩa.
Vương Đông Sơ hỏi:
- Vậy người kia không có chút... tốt lành nào sao?
- Đương nhiên là có, tuy cả đời gã vất vả nhưng con cái hiếu thuận.
Đạo sĩ đáp.
La Lập Cường nói:
- Vậy ông cũng nên nói ra an ủi gã chứ.
Đạo sĩ nhún vai:
- Gã hỏi về tài, việc khác liên quan gì đến tôi?
Vương Đông Sơ: “...”
Hai anh em nhà họ La: “...”
Bà lão bán hoành thánh cười lớn:
- Đáng đời ông bị lật sạp, tôi phi —
Vương Đông Sơ cảm thấy bà lão bán hoành thánh nói rất đúng.
Đạo sĩ cũng không vừa, hắn mắng lại bà lão bán hoành thánh ngay.
Vương Đông Sơ kẹp ở giữa hai sạp rất phiền lòng, cô đang suy nghĩ có nên đi tìm tiểu đạo đồng đổi sạp hay không thì bỗng nhiên, cánh tay bị lay động, Vương Đông Sơ ngẩng đầu lên.
La Lập Tân chỉ vào đám học sinh:
- Nương, người phía sau kia có phải em út không?
Vương Đông Sơ nhìn theo hướng La Lập Tân chỉ, đúng là La Lập Thăng, Vương Dương đứng bên cạnh hắn.
Sắc mặt Vương Dương không tốt, kéo La Lập Thăng nói gì đó, các học sinh xung quanh cũng phụ họa.
La Lập Thăng không biểu cảm, im lặng đi theo.
La Lập Cường vẫy tay, gọi lớn:
- Em út ơi — Vương Dương ơi —
Vương Dương nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn lại, thấy La Lập Cường liền kéo La Lập Thăng chạy tới.
- Chào dì nhỏ, chào hai anh họ.
Vương Dương chào hỏi:
- Sao mọi người lại ở đây?
La Lập Thăng cũng chào mẹ, anh cả, anh hai theo; trong mắt đầy nghi hoặc.
Vương Đông Sơ cười:
- Ở đây bày sạp, buôn bán nhỏ.
Bấy giờ hai người mới nhìn thấy nồi đậu hũ trước mặt.
Có hai người bạn cùng học trường cũng đuổi theo, thấy đồ trên sạp, họ đều im lặng.
Một người nói:
- Không thể nào, không phải là một nhà với chỗ lúc nãy chứ?
Cậu ta lại chọc La Lập Thăng:
- Đậu hũ nhà cậu cũng bán bốn văn tiền một miếng à? Khó ăn mà bán đắt như vậy... Tuy tôi là bạn học của cậu, nhưng cũng không thể nuốt trôi.
Câu nói của học sinh áo lam khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Vương Dương quát:
- Triệu Sở Sinh cậu nói gì vậy? Dì nhỏ của tôi từ trước đến nay luôn tốt bụng, đậu hũ khẳng định bán rẻ hơn chỗ kia.
Cuối cùng hắn còn hỏi Vương Đông Sơ:
- Đúng không, dì nhỏ?
Vương Đông Sơ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Dì nhỏ tuy thiện tâm, nhưng đúng là dì bán mắc hơn chỗ đó.
Các học sinh xôn xao. Vương Dương cứng họng.
La Lập Cường lạnh lùng nhìn Triệu Sở Sinh:
- Nhà tôi là chính quy, chỗ kia chỉ là giả mạo. Mùi đậu hũ nhà tôi, mười dặm cũng ngửi thấy.
La Lập Tân thành thật hơn:
- Bay hương mười dặm thì hơi quá, nhưng hương vị đậu hũ nhà tôi, ngay cả nhà giàu trong Tiên Nhân quán cũng thích. Không tin các cậu hỏi…
La Lập Tân nhìn quanh, cuối cùng chỉ vào đạo sĩ:
- Không tin các cậu hỏi vị đạo sĩ này.
Đám học sinh nhìn đạo sĩ đang ngắm nghía đồng tiền, cảm thấy đạo sĩ này không đáng tin.