Đạo sĩ tỏ vẻ bất bình:
- Ai nói tôi chỉ có vài ba trò vặt, bản lĩnh xem thiên cơ của tôi ngay cả lão đạo Tiên Nhân quan cũng từng khen ngợi, muốn thu tôi làm đồ đệ đấy.
- Ôi… Được lắm, bản lĩnh bịa chuyện của ông thật sự cao siêu.
La Lập Cường lạnh lùng cười một tiếng:
- Nếu ông có thể trở thành đệ tử của lão đạo trưởng Tiên Nhân quan, tôi chặt đầu xuống làm ghế ngồi cho ông.
Vương Đông Sơ lạnh lùng quát:
- Con đừng nói lung tung.
La Lập Tân và La Lập Cường không biết, chẳng lẽ cô lại không biết à?
Có lẽ, đạo sĩ này nói thật.
Nếu cô không xuyên qua, e rằng vận mệnh cả nhà này cũng bi thảm như bà lão bên cạnh kia.
Đạo sĩ cười lạnh:
- Nếu không phải trong nhà tôi... Hừ, coi như tôi thiện tâm, tha cho cái đầu ngốc của cậu.
Đạo sĩ nói xong bèn ngồi xuống ghế, không để ý tới ba mẹ con nhà họ La nữa.
Hắn vuốt ve đồng tiền và mai rùa trên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua ba mẹ con nhà họ, miệng thì lẩm bẩm:
- Sao lại thế nhỉ?
- Đúng là số mệnh như thế mà?
- Làm sao có thể chứ?
Khiến Vương Đông Sơ rất là cạn lời.
La Lập Tân tức giận:
- Sạp hàng của chúng ta thật xui xẻo, một bên là một bà lão suốt ngày ghen tị đỏ mắt, mỉa mai châm chọc, một bên là một tên lang băm miệng đầy lời dối trá.
Vương Đông Sơ an ủi hai đứa con trai:
- Đạo trưởng Tiên Nhân quan chẳng phải đã xem bói cho hai đứa rồi sao, phúc khí cả đời, kẻ bên cạnh chẳng bằng một con gà mờ, cần gì phải tức giận? Đừng để trong lòng, tên kia, sớm muộn cũng bị người ta lật sạp.
Như ứng nghiệm lời Vương Đông Sơ, có một người tới xem bói ở sạp bên cạnh.
- Xem bói ư? Không thu tiền hả?
Đạo sĩ thu đồng tiền lại:
- Không thu tiền, anh muốn xem gì?
- Ừm, ông xem cho tôi xem khi nào tôi có thể phát tài?
Đạo sĩ nhìn khuôn mặt người nọ, rồi rải mấy đồng tiền lên trên bàn. Hắn bảo người kia chọn một đồng rồi nói:
- Trán bẹp lõm, tiên thiên bất túc, hai má hóp, xương gò má cao...
Đạo sĩ lẩm bẩm một hồi, cuối cùng phán:
- Trời sinh tướng nghèo, bồi tiền phá tài, cả đời vất vả.
Ba mẹ con Vương Đông Sơ trơ mắt nhìn đạo sĩ vừa dứt lời, sạp hàng của hắn bị người ta lật tung.
Ngay cả hắn cũng bị người đàn ông vạm vỡ tới xem bói hất văng xuống đất.
Vương Đông Sơ nhắc nhở:
- Nơi này là Tiên Nhân quan, tiểu đạo đồng quản lý chợ sắp tới.
Người đàn ông vạm vỡ giơ nắm đấm rồi lại thu về, gã hừ lạnh:
- Hôm nay coi như ông may mắn, đợi ra khỏi chợ, xem tôi có đánh chết ông không.
Nói xong, gã bước nhanh rời đi.
Đạo sĩ đứng dậy phủi bụi trên người:
- Thế nhân thích nghe lời ngon ngọt, một câu thật cũng không lọt tai.
Hắn lại dựng sạp hàng. Nhìn động tác thuần thục của hắn, Vương Đông Sơ cảm thấy hôm nay tuyệt đối không phải lần đầu.
Đương nhiên, với cái miệng của đạo sĩ này, cũng tuyệt đối không phải lần cuối.
La Lập Tân khoanh tay:
- Người ta xem bói còn biết nói lời dễ nghe, ông thì ngược lại, chẳng có câu nào người ta thích nghe.
Đạo sĩ phản bác:
- Người tu đạo như tôi, lấy chân thành làm trọng, tôi không giống lũ đạo sĩ lừa đảo kia.
- Đúng vậy, còn ngốc hơn bọn chúng.
La Lập Cường châm chọc:
- Tôi đang bảo tại sao ông không lấy tiền xem bói, hóa ra là vì cái miệng của ông, cầm tiền người ta cũng thấy áy náy.