Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên

Chương 25: Phục vụ mục tiêu quần thể

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Đông Sơ nhìn dáng vẻ vui mừng của hai người, cô không khỏi dội cho họ một gáo nước lạnh:

- Hai đứa đừng vui mừng quá sớm, bán đậu hũ kho tàu không phải kế lâu dài.

La Lập Tân và La Lập Cường có vẻ chưa hiểu lắm.

Vương Đông Sơ giải thích:

- Hành tung của chúng ta cũng không bí mật, đến hiệu thuốc, cửa hàng tạp hóa mua gia vị, khó mà qua mắt được người có tâm.

Đừng có nói đến chuyện mua các dược liệu khác để tung hỏa mù, mua nhiều dược liệu như vậy về phải xử lý ra sao chứ? Cũng không thể để người nhà mình ăn được.

Hai huynh đệ La Lập Tân nghe Vương Đông Sơ nói vậy, sắc mặt lập tức sa sầm.

La Lập Tân vội la lên:

- Nương, gói gia vị kia chỉ mình người biết thôi.

Vương Đông Sơ giải thích:

- Túi gia vị này tuy đơn giản nhưng cũng không đơn giản, nếu muốn làm ăn ngon, mỗi một loại gia vị đều phải chuẩn xác. Cái này ta có thể nắm giữ, người khác thì chưa chắc.

Hai huynh đệ vẫn còn lo lắng, lại nghe mẹ mình nói:

- Tuy nhiên, nếu có kẻ bán phá giá, người muốn ăn cũng sẽ không quá quan tâm giá cả. Cho nên, nếu có nhà khác cũng làm cái buôn bán này, việc buôn bán của nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Món ăn ngon, nguyên liệu vô cùng quan trọng.

Công sức và củi lửa vốn đã chẳng đáng là bao, nếu lại giảm giá bán, nhà mình sẽ chẳng kiếm được đồng nào.

La Lập Cường nói:

- Nếu không hạ giá bán, vậy đậu hũ của chúng ta chẳng phải ế ẩm sao?

- Đúng là như vậy.

Vương Đông Sơ gật đầu.

- Vậy phải làm sao bây giờ? - Hai người lo lắng nhìn Vương Đông Sơ.

Vương Đông Sơ mỉm cười:

- Cho nên, chúng ta phải có đối tượng khách hàng mục tiêu.

- Đối tượng khách hàng mục tiêu là gì? - La Lập Tân hai mắt mơ màng.

La Lập Cường cũng ngơ ngác giống anh cả mình.

Vương Đông Sơ giải thích:

- Ví dụ như, nhóm lão gia và phu nhân nhà giàu trên núi kia chính là mục tiêu của chúng ta.

La Lập Cường có hơi hiểu ra:

- Ý của nương, chúng ta chỉ làm ăn với người giàu?

- Có thể làm ăn với tất cả mọi người tự nhiên là tốt nhất.

Vương Đông Sơ bật cười:

- Nhưng mà, nếu thật sự có kẻ khác hạ giá bán đậu hũ, chúng ta chỉ có thể nhắm vào nhóm khách hàng giàu có.

Vương Đông Sơ giải thích:

- Phu nhân nhà giàu đã nếm trải không ít sơn hào hải vị. Chỉ cần nếm thử, bọn họ có thể phân biệt được nhà nào ngon, nhà nào tạm được. Nhà giàu không thiếu tiền, không quan tâm thêm một hai đồng, với bọn họ mà nói, ăn mặc ngủ nghỉ phải là thứ tốt nhất mới được.

- À, con hiểu rồi.

La Lập Tân gật đầu nói:

- Giống như con làm một cái tủ chạm hoa, có một cánh hoa làm chưa đẹp, con hạ giá bán, nhà nghèo có nhu cầu thì cắn răng cũng mua. Nhưng nhà giàu chắc chắn sẽ chướng mắt cái tủ có tì vết này, bọn họ tình nguyện bỏ thêm tiền để làm một cái tủ hoàn mỹ.

Vương Đông Sơ cười:

- Chính là ý này.

La Lập Cường mím môi:

- Nhưng mà, trấn chúng ta vẫn là người nghèo nhiều a, ôi chao.

La Lập Tân thở dài.

Vương Đông Sơ thấy đã đến giờ, bèn lấy củi trong bếp ra.

Cô lại đem than củi đang cháy âm ỉ trong bếp cho vào một cái bình lớn, phía trên đậy lại bằng một viên gạch.

La Lập Cường không hiểu lắm:

- Nương, người làm gì vậy?

- Ủ than.

Vương Đông Sơ thản nhiên nói:

- Đến mùa đông, chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua than.

Mùa đông than rất đắt, có thể tự mình ủ than sao lại phải lãng phí tiền bạc?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)