Trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn thích kiểu đàn ông như vậy hơn.
“Lâm dược, đây là em trai của em, Tô Cẩn Du. Cẩn Du, đây là anh rể.”
Tô Cẩn Du khom lưng, cúi đầu, không dám làm qua loa: “Anh rể.”
Ở kiếp trước, Tô Cẩn Du một dao đâm chết anh ta, Tô San suy nghĩ gì, Tô Cẩn Du thật sự không hiểu.
“Em là Cẩn Du hả.” Lâm Dược tươi cười nhìn Tô Cẩn Du, lại quay đầu sang nhìn Tô San đang ưu nhã ngồi đó: “Cao ráo giống hệt em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây