Sự thật chứng minh, cậu ta đã thành công.
Phương Viễn không còn gì để nói, anh ta nở một nụ cười gượng gạo: “Hôm nào đó anh mời em ăn cơm.”
Tô Cẩn Du từ chối không chút do dự: “Không cần đâu, thật đấy, em không thiếu bữa ăn đó, hơn nữa lúc trước em ở bên anh cũng chỉ vì tiền của anh thôi.”
Ôn Lương bật cười thành tiếng, anh ta hắng giọng: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
Phương Viễn không hiểu: “Sao em phải làm vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây