“Không sao là tốt rồi!”
Nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, Tô Cẩn Du vội vàng xua tay: “Em đi trước đây, liên lạc qua điện thoại nhé!”
Cậu ta nhanh chóng xỏ giày, chạy ra khỏi cửa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời ơi, đúng là chui đầu vào hang cọp, sợ chết mất.
Tô Cẩn Du giơ tay lên, trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vết đỏ hằn: “Mẹ kiếp, anh cứ đợi đấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây