Cậu ta cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc lâng lâng đó, bèn nhào lên người anh, dụi đầu vào chăn của anh: “Cẩn Du~”
Tô Cẩn Du bị cậu ta đè đến mức không thở nổi: “Cậu làm gì thế, có cho người ta ngủ nữa không!”
“Cho chứ, ngủ cùng nhau~” “Bảo bối” trong lòng Bùi Sinh lại được thả ra ngoài.
Tô Cẩn Du đẩy cậu ta ra, mặt đỏ bừng: “Ngủ cái gì mà ngủ, giờ này rồi còn ngủ.”
“Ngày mai đến nhà tớ nhé.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây