“Anh không về thăm nhà à?” Tô Cẩn Du hỏi Tằng Thương Thủy.
Tằng Thương Thủy lắc đầu: “Mấy hôm trước anh về rồi, mẹ anh sống rất tốt, còn nuôi thêm một chú chó nhỏ.”
Tô Cẩn Du cảm thấy mệt mỏi, anh nằm trên giường, nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, nhìn kim giây chuyển động, mí mắt nặng trĩu: “Tằng Thương Thủy, em... em sợ sau này sẽ không còn gặp lại anh nữa...”
Tằng Thương Thủy nằm xuống bên cạnh anh, mỉm cười: “Có gì mà sợ, anh đã nói rồi, chúng ta giống nhau, anh còn nhớ Bùi Sinh và Trần Niên, nên anh sẽ không biến mất đâu.”
Tô Cẩn Du xoay người, đối diện với Tằng Thương Thủy: “Nhưng anh sẽ đi cùng em chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây