Có thể ở bình thường nhìn hắn giống như một anh hùng uy phong tám hướng nhưng thực chất trong xương tủy thì chẳng khác gì một con thỏ chỉ nghe thấy gió thổi qua ngọn cỏ đã bị dọa cho chạy mất rồi.
“Cẩn Du..” Tằng Thương Thủy nhìn Tô Cẩn Du, rồi thở dốc không ngừng: “Hình như anh say thật rồi...”
Tô Cẩn Du nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng, áo sơ mi xộc xệch, đôi chân dài bị quần tây bó tôn lên những đường cong mê người, hơi thở của anh gấp gáp hơn cả Tằng Thương Thủy.
“Tô Cẩn Du.” Tằng Thương Thủy khẽ gọi.
Tô Cẩn Du từ từ mở mắt, đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, giọng nói mềm nhũn, còn mang theo chút nghẹn ngào, lúc này anh như kẻ chơi với giữa đại dương, chỉ có thể dựa vào một người: “Anh Tằng...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây