Tô Cẩn Du đang nhàm chán đứng đó thì bị Lý An Nhiên âm thầm kéo vào phòng: “Đáng nhẽ ra Lý Ứng Hiếu nói trưa mai anh ấy về, mẹ chị đã chuẩn bị hẳn một bàn ăn thịnh soạn để đón con trai của mình về ăn, cuối cùng anh ấy gọi điện nói đến Tết Nguyên Tiêu mình mới về được, em không biết bầu không khí trong nhà chị hôm qua thế nào đâu.”
Tô Cẩn Du có thể hiểu được nỗi lòng của cô út.
Nhà người ta thì huyên náo vui vẻ ăn cơm tất niên, đón tết cùng nhau, còn con trai nhà mình thì phải ăn tết một mình, thậm chí đến một bữa một bữa cơm nóng còn chưa chắc đã được ăn tử tế thì làm sao mà cô út vui cho được chứ.
“Em nói gì với mẹ chị đi, chị nói mỏi cả miệng mà cũng chẳng có tác dụng gì.” Lý An Nhiên cho rằng mẹ chị ấy và Cẩn Du đều họ Tô cho nên dễ nói chuyện hơn.
Thật sự Lý An Nhiên rất bội phục Tô Cẩn Du, đến đứa con gái ruột này cũng chẳng thể việc mỗi ngày đều gọi điện thoại về nhà, sau đó cứ 3-5 ngày lại gửi tiền cho bố mẹ, mỗi lần về thì đều mua quà cho gia đình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây