Bóng cây đổ xuống làn da trắng lạnh của anh, đôi mắt đen như mực, đôi môi nhạt màu, giống như bức tranh sơn dầu được cất giữ nhiều năm, nỗi buồn u ám và vẻ đẹp rực rỡ hòa quyện, tạo thành sự kinh tâm động phách sâu thẳm và tĩnh lặng.
.“..”
Hạ Đào rất ít khi bị người khác làm cho kinh ngạc đến mức thất thần, nhưng rất nhanh, cô đã nở nụ cười, “Thật khéo, sao anh cũng ở đây?”
Vừa rồi cô tìm cớ tách khỏi anh, sau đó vội vã quay về, không để ý đến việc anh cũng sẽ đi theo.
Liên tiếp hai lần bị anh bắt gặp, Hạ Đào không khỏi nghi ngờ anh có phải cố ý theo dõi mình không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây