Hai người chạy một đoạn rất dài, Hạ Đào mới thở hổn hển dừng lại, ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt hàm tiếu của Tống Tri Vi, đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị điện giật, tê dại đến tận đầu ngón tay, “Ha ha.” Hạ Đào vội buông tay, chuyển sự chú ý, “Vừa rồi chúng ta có trông như những thanh niên thời thượng cùng nhau bỏ nhà trốn chạy khỏi cha mẹ không?”
Tống Tri Vi không trả lời câu hỏi này, lặng lẽ lướt qua đôi chân trần của cô gái, trắng nõn thon thả như bánh nếp miền Nam hồi nhỏ anh từng ăn, mềm mại, thơm ngọt.
Ánh mắt anh tối sầm lại, cởi áo khoác khoác lên người Hạ Đào, “Sáng sớm lạnh, em mặc tạm đi, đừng để bị lạnh.”
Áo khoác phủ xuống, mùi gỗ nhàn nhạt và hơi ấm cùng bao bọc lấy Hạ Đào, chiếc áo dài đến đùi trên người đàn ông, đến người cô thì dài đến mắt cá chân.
Hạ Đào cúi đầu nhìn, nhón chân, vạt áo trượt qua mắt cá chân, trông giống hệt đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn, cô bị suy nghĩ của mình chọc cười, không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt trách móc anh, “Anh cao quá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây