Nhưng trước khi ra khỏi cửa, bà ta dừng lại, cười nịnh nọt: “Sơn này, anh xem cháu gái em xinh đẹp thế này, nếu không phải vì nhà nghèo đến nỗi không mở nổi nồi, em cũng không làm chuyện tổn hại âm đức như vậy, cái tiền môi giới anh xem có thể đưa cho em luôn không?”
Sự tham lam của bà ta quá trắng trợn, liều lĩnh, có vẻ như nếu Sơn ca không đưa tiền, bà ta sẽ đưa Hạ Đào đi mất.
Điêu Nhị thầm mắng bà ta là đồ tham tiền không biết thời thế, nhưng Sơn ca lại thấy bà cô nhà quê này rất thông minh, hắn rút ví đếm năm tờ mười đồng, “Cầm tiền đi, cháu gái bà là của tôi rồi.”
Đôi mắt Cao Ly khi nhìn thấy tiền giống như con linh cẩu ngửi thấy mùi thịt thối, bà ta lao tới, miệng bảo đảm: “Là của anh, là của anh tất.”
Sơn ca cười ha hả, trong mắt đầy vẻ chế giễu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây