Cao Ly dìu Hạ Đào về nhà, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng, đôi mắt như mắt cú vọ, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không để ý đến nụ cười chế giễu trên môi cô gái.
Điêu Nhị Thiết đã đợi không còn kiên nhẫn nữa, thấy Cao Ly cuối cùng cũng đưa người về, “Sao chậm thế, Sơn ca đợi sốt ruột rồi, còn nữa, bà chuẩn bị thứ gì, tôi đưa tiền cho bà là để bà cho Sơn ca ăn lạc à?”
Cao Ly cười khẩy: “Đây không phải là món khai vị cho Sơn ca sao.”
Sự độc ác vô liêm sỉ của người phụ nữ khiến Điêu Nhị kinh ngạc, ai tính kế cháu gái mà có thể tính toán một cách tâm an lý đắc như vậy, quả đúng như lời Cao Tráng nói, trong mắt chị cả của hắn, chỉ những ai mang họ Cao mới là người thân còn những người khác đều là thịt cân ký.
“Được rồi, vào nhanh đi.” Điêu Nhị liếc nhìn Hạ Đào đang nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng trông không giống như đã uống say, không yên tâm nói: “Thuốc kia bà cho nó uống một ít, đừng để lát nữa nó làm loạn lên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây