Hạ Đào cảm thấy anh hẳn còn có chuyện khác, dù sao lát nữa cô phải lên núi, lúc đó cũng có thể nhìn thấy cây số 3 nảy mầm.
Tống Tri Vi mắt khẽ động, nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: “Em đã nói với anh là nếu nó nảy mầm phải báo cho em biết ngay.”
“...”
Đầu Hạ Đào “ù” một tiếng, đột nhiên nhớ ra, hình như, có vẻ như, cô đã từng nói như vậy.
Lời nói tùy tiện của cô lại được người khác ghi nhớ trong lòng như vậy, cảm giác kỳ lạ này, khiến cô như viên kẹo đường thả vào nước ấm, tan chảy mềm mại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây