Đứa trẻ vẫn chưa dừng lại, vẫn chỉ về phía trước, ra hiệu cho Tống Tri Vi đi theo.
Tống Tri Vi ngẩng đầu nhìn bức tường bên cạnh, cũ kỹ, ẩm ướt, rêu bám đầy, trên mặt đất còn có vũng nước đọng lại từ trận mưa sáng sớm, không có mấy người đi qua, mặt đất xung quanh vũng nước bằng phẳng không có bùn lầy, anh thu hồi tầm mắt, lặng lẽ đi theo đứa trẻ tiếp tục tiến về phía trước.
“Đến nơi rồi.”
Đứa trẻ chỉ vào một cánh cửa gỗ ở góc cua.
Cánh cửa gỗ rất cũ, màu sơn đã phai không còn nhìn ra được vẻ đẹp ban đầu, chỉ còn đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào người đến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây