Cô không để ý đến đôi tai nửa ẩn trong mái tóc đen đó đỏ như ráng chiều cuối cùng trên bầu trời.
Tiếng thở nhỏ nhẹ mềm mại của người phía sau, giống như tiếng kêu của chú mèo con mới sinh, yếu ớt nhưng hung dữ, khiến người ta không dám đi nhanh, sợ bị xóc, bị thương.
Anh nhìn về phía rừng tre ngày càng gần phía trước, mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hả?” Hạ Đào ngẩn người, hơi bất ngờ vì anh lại chủ động hỏi, im lặng vài giây, cô nhẹ giọng nói: “Chỉ là gặp phải một chuyện phiền phức.”
“Rất phiền phức sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây