Trước đây vòng tròn sinh hoạt của Hạ Đào căn bản không tiếp xúc được với loại nghề nghiệp nghe có vẻ đáng kính như vậy, vì vậy cô rất tò mò, liền nảy sinh lòng muốn đến gần tìm hiểu.
Chỉ là người đàn ông dường như không muốn trả lời câu hỏi của cô, chỉ trầm giọng hỏi: “Những thứ này đủ chưa? Hoa tiêu dại ở bên suối, đi qua phải mất một lúc.”
Ý của anh là nơi đó hơi xa, nếu đủ rồi thì phải nhanh chóng đi.
Hạ Đào có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, có lẽ anh có thỏa thuận bảo mật nào đó không thể nói, hình như thời đại này, những gì liên quan đến nghiên cứu khoa học đều phải bảo mật, cách đây không lâu cô còn xem một bộ phim, trong đó kể về một nhóm lớn các nhà nghiên cứu sau khi giải phóng vì tương lai của tổ quốc đã ẩn danh cống hiến thầm lặng, bị người thân hiểu lầm trách móc, thậm chí rất nhiều người đến chết cũng không thể nói ra bí mật này.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Hạ Đào nhìn anh đều tràn đầy sự hiểu biết và thương cảm, “Không sao, em hiểu, em không hỏi nữa, đi thôi, đi tìm hoa tiêu, đúng rồi, anh là người ở đâu vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây