Vừa ra khỏi cửa, Diệp Tinh Tinh quay đầu liền đi, chẳng thèm cho bát phúc tấn một cái sắc mặt tốt. Bát phúc tấn hừ nhẹ, cũng quay đầu bỏ đi.
Trong cung ai cũng biết các nàng bất hòa, chẳng ai thèm che giấu.
Diệp Tinh Tinh rời khỏi Ninh Thọ Cung, liền đi thỉnh an mỹ nhân bà bà Nghi phi.
Thời điểm nàng đến vừa đúng lúc, mỹ nhân bà bà vừa dùng xong cơm sáng. Bà bà tức phụ hai người thừa dịp trời còn chưa quá nóng, cùng nhau đi dạo Ngự Hoa Viên.
“Con đứa nhỏ này, ta đã nói nhiều ngày rồi, bảo các con nghỉ ngơi cho tốt, không cần tới chỗ ta.” Nghi phi lười biếng đỡ đỡ bộ diêu rực rỡ lung linh trên đầu.
Mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, một cử một động đều hấp dẫn ánh mắt người khác. Diệp Tinh Tinh vừa thưởng thức vừa đáp lời: “Ngạch nương người biết đấy, con vốn là người không thích ra ngoài, nhưng đã phải đi thỉnh an hoàng tổ mẫu rồi, dù sao cũng ra cửa, nên ghé thăm người một chút.”
Nàng hiểu rõ, dù mình không tới, đợi Đoan Dương tiết qua đi Nghi phi cũng sẽ cho người gọi nàng đến, chi bằng chủ động một chút.
Nghi phi cười khẽ: “Con này, nói năng chẳng biết giữ kín, cái gì cũng nói thẳng ra. Ta thì không để ý, nhưng người ngoài sẽ nói không hay đấy.”
Diệp Tinh Tinh nghe hiểu ý ngoài lời, thản nhiên đáp: “Người ngoài muốn nói sao thì nói, người khác không sợ, con càng chẳng sợ.”
Nghi phi biết tức phụ này là người có chừng mực, thực ra bà ấy chẳng quan tâm đến những cuộc khẩu chiến giữa tức phụ và lão bát phúc tấn, bà ấy chỉ lo lắng cho con trai mình.
Chỉ đừng để những bất hòa giữa nữ nhân ảnh hưởng đến đại sự.
Bà bà tức phụ hai người ngồi dưới giàn hoa hồng nguyệt quý, đám hạ nhân dọn trà bánh xong liền biết điều lui ra xa. Diệp Tinh Tinh rót trà cho bà bà: “Ngạch nương, người thấy cửu gia có cơ hội không?”
“Không có.”
Mẹ hiểu con như lòng bàn tay, Nghi phi quá rõ con trai mình là người thế nào.
Thấy bà bà sáng suốt như vậy, Diệp Tinh Tinh cảm thấy yên tâm, liền nói tiếp: “Con biết người rất tốt với con, người cũng hiểu con là người thế nào. Con chỉ mong cửu gia tận tâm phụng sự Hoàng A Mã, vì nước vì dân làm việc thực sự, phu thê chúng con sống bình an trọn đời, thế mới viên mãn.”
“Ngạch nương, người nghĩ xem Tác Ngạch Đồ, một nhân vật phong lưu như thế, cuối cùng cũng trở thành tù nhân. Mấy ngày Đoan Dương tiết này, bao nhiêu vương công quý tộc ra vào cung, có ai còn nhắc đến ông ta một câu?”
Đời trước Diệp Tinh Tinh tuy là tiểu thư phú nhị đại thích an nhàn, nhưng khi tranh gia sản vẫn nỗ lực hơn người. Đời này vào cung không thể tránh khỏi, sau khi thành hôn, ngoài việc xảy ra mâu thuẫn với bát phúc tấn, thời gian còn lại nàng đều dành cho xã giao, đặc biệt là với hoàng tổ mẫu, tứ tẩu và mỹ nhân bà bà.
Nàng đã bỏ bao tâm huyết để thân thiết với bà bà, tạo được ấn tượng đáng tin cậy. Giờ đây chính là lúc thu hoạch những gì nàng đã đầu tư công sức, thời gian và tiền bạc mấy năm qua.
Nghi phi im lặng, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu.
Diệp Tinh Tinh cũng không thúc giục, lặng lẽ chờ đợi.
“Ai, con nói phải, chuyện này quả thật nên sớm quyết đoán. Lỡ đã nhúng tay vào rồi mới muốn rút lui, đắc tội đủ phía, thật chẳng hay ho gì.”
Nghi phi nghĩ đến đứa con trai đã mất sớm, thôi, so với những mộng tưởng không chắc chắn kia, bọn trẻ sống yên ổn mới là điều tốt nhất.
Nghi phi vỗ vỗ tay nàng: “Ta yên tâm về cách làm việc của con.”