“Nói cái gì?”
“Nha đầu kia nói, cửu a ca còn phải cung kính ở trước mặt bát bối lặc của bọn họ, phúc tấn nhà chúng ta cũng phải như vậy với bát phúc tấn mới đúng.”
“Hỗn láo! Đứa nha đầu nào dám nói thế, để ta bảo bát ca đuổi nó đi, không thể để một đứa nha đầu làm hỏng tình nghĩa giữa gia và bát ca. Ngươi cũng vậy, sao lại đi truyền những lời như thế?”
Tiểu Kim Tử không dám nói gì, bùm một tiếng quỳ xuống đất: “Nô tài đáng chết, nô tài không nên lắm miệng, cầu chủ tử tha mạng!”
Dận Đường lặng thinh, chắp tay sau lưng đi qua đi lại hai vòng, rồi vung tay áo bỏ đi. Không ghé phòng phúc tấn, mà đóng cửa trong thư phòng, cả bữa tối cũng không ra.
Diệp Tinh Tinh chẳng để tâm đến hắn, thản nhiên dùng bữa tối, khen Tiểu Mễ hôm nay làm đồ ăn ngon, mì lạnh gà xé vừa miệng, cháo đậu xanh với gạo nấu trong vắt cũng ngon, rau muối giòn ngọt đậm đà, đều làm rất khéo.
“Tuệ Tâm, thưởng.”
Tiểu Mễ mỉm cười: “Chủ tử, rau muối là do Dương công công ở Ngự Thiện Phòng tự tay làm đấy. Dương công công bảo nếu chủ tử thích, sáng mai gọi nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng, ông ấy rảnh sẽ dạy nô tỳ.”
“À, lại là ông ấy à, vị Dương công công này nấu ăn quả thật hợp khẩu vị chủ tử, đã được chủ tử thưởng đến năm sáu lần rồi.” Tuệ Tâm tán thưởng.
Diệp Tinh Tinh khẽ cười: “Người ta chịu dạy, ngươi phải học cho tốt.”
“Vâng.” Tiểu Mễ vui vẻ gật đầu.
Tiểu Mễ là đứa trẻ đáng thương, năm xưa chạy nạn đến kinh thành, không còn người thân. Năm ấy nàng ấy mới năm sáu tuổi phải ăn xin bên đường, bị lão ăn mày bắt nạt. Thấy nàng ấy tội nghiệp, quản sự báo lên chủ tử rồi đưa nàng ấy vào phủ.
Có lẽ vì sợ đói, nha đầu này vào phủ liền suốt ngày theo chân đầu bếp, thường xuyên học hỏi nghề nấu nướng. Có lần Diệp Tinh Tinh bỗng dưng thèm ăn mì chua cay, nha đầu này liền chạy đến hỏi mì chua cay có ngon không, khiến Diệp Tinh Tinh phải bật cười.
Tiểu Mễ quả có thiên phú về nấu nướng, tuổi tuy còn nhỏ nhưng rất trung thành. Từ khi theo hầu Diệp Tinh Tinh, một lòng nghe lời nàng. Khi Diệp Tinh Tinh vào cung, cha nàng đã xin ân điển đưa Tiểu Mễ theo.
Vào cung rồi, Tiểu Mễ ngày ngày chạy đến Ngự Thiện Phòng, được lòng quản sự Dương công công. Mấy năm qua, Dương công công còn chủ động đề nghị dạy nghề cho nàng ấy, thật hiếm có.
Tiểu Mễ cầm thưởng đi Ngự Thiện Phòng, Tuệ Tâm hầu chủ tử dùng bữa, nói: “Nô tỳ đã cho người dò hỏi, Dương Quý vốn luôn thân thiết với đám thái giám bên Dục Khánh Cung. Năm ngài vào cung, ông ấy mắc bệnh nặng, mấy bếp dưới quyền đều tản đi vài người, giờ chỉ còn hai người. Việc chọn mua, kho tàng cũng không đến lượt ông ấy nữa, mấy đồ đệ đều bỏ đi, bên cạnh chỉ còn một tiểu thái giám tên Tiểu Đặng theo hầu.”
Diệp Tinh Tinh ăn xong nửa bát cháo, đặt đũa xuống: “Ông ấy muốn theo ta xuất cung dưỡng lão?”
“Dương Quý năm nay mới ngoài bốn mươi, còn dùng được vài năm nữa, chuyện dưỡng lão chưa gấp.”
Diệp Tinh Tinh ừ một tiếng: “Tay nghề ông ấy không tồi, cứ đi dò hỏi về con người ông ấy, nếu được thì nhận lời.”
Sau khi lập phủ, Nội Vụ Phủ chắc chắn sẽ phái người đến, chi bằng nàng ra tay chọn lựa trước.
“Dương Quý tuy là đại quản sự, nhưng muốn chiếm biên chế trong phủ ta, e phải tốn không ít công sức.”
“Đó là việc của ông ấy, ta không quan tâm.”
Tuệ Tâm cúi người hành lễ, đã hiểu ý.
Mồng năm tháng năm, ngày cuối cùng của tiết Đoan Dương, sáng sớm Diệp Tinh Tinh đã đến thỉnh an Hoàng Thái Hậu. Sức khỏe lão nhân gia hồi phục tốt, giữ mấy tiểu bối ngồi uống trà một lúc, Diệp Tinh Tinh và những người khác mới đứng dậy cáo từ.