Dận Đường cố ý không nói rõ chuyện đã hỏi thăm về việc nàng quản lý kinh thương và tài sản khi còn ở nhà mẹ đẻ. Hắn, một đại nam nhân, có hai lý do không muốn nói: Một là sợ nàng biết khi nàng còn ở khuê phòng hắn đã lén hỏi thăm về nàng, như vậy sẽ khiến hắn mất mặt. Hai là sợ nói ra sẽ giống như hắn chỉ nhớ thương của hồi môn của nàng.
Dận Đường nuốt lời muốn nói xuống, cười hì hì rót trà đưa đến bên miệng phu nhân: “Về sau trong phủ này, gia lo việc bên ngoài, việc trong nhà đều để phúc tấn an bài mới phải.”
Diệp Tinh Tinh đón lấy chén trà, cũng cười nói: “Không sợ ta bạc đãi tâm can thịt của chàng sao?”
“Sao lại nói vậy, trong nhà chỉ có hai ta là chủ tử, những người khác đều là nô tài, nàng quản thế nào cũng được cả. Ta không phải loại người sủng thiếp diệt thê đâu.”
“Lời chàng nói, ta nhớ kỹ.”
Hai phu thê đang nói chuyện bên cửa sổ, Hoàn Nhan thị biết chủ tử đã về liền lôi kéo Lưu thị đến thỉnh an, nhưng bị nha hoàn của phúc tấn chặn ở cửa. Nàng ta đang định cãi lý thì nghe được hai chữ “nô tài” từ trong phòng, lập tức sắc mặt tái nhợt, chân đứng không vững.
“Cách cách làm sao vậy? Có phải thân thể không khỏe? Nô tỳ đi mời thái y cho người nhé?”
Tuệ Tâm nói năng ôn hòa, nhưng vào tai Hoàn Nhan thị như dao găm kiếm sắc.
“Bên ngoài ồn ào gì thế?”
Dận Đường sốt ruột quát lên, mọi người bên ngoài đều im thin thít. Hoàn Nhan thị cứng đầu đứng yên tại chỗ, cuối cùng Lưu thị phải khẽ khuyên nàng ta đi.
Trong nhà có bao nhiêu người, trừ nô tài ra thì ai cũng đoán được là ai. Diệp Tinh Tinh không nói gì, Dận Đường mắng xong người lại quay sang trách: “Trong phủ tổng cộng có hai cách cách, nàng đối với họ cũng quá dễ dãi.”
Nghe vậy Diệp Tinh Tinh chỉ muốn cười lạnh, ha, đúng là nam nhân!
“Thôi không nói chuyện này nữa, nàng xem bản vẽ này, chiều qua mới đưa tới. Ta nghe lời nàng, cho sửa dãy nhà sau thành hoa viên, để nàng có chỗ đi dạo trong nhà. Trước tiết Đoan Dương ta đã đi xem, sửa khá đẹp. Ta bảo họ mở một cửa nhỏ ở chân tường phía bắc, sau này qua lại nhà bát gia cũng tiện, nàng với bát tẩu...”
“Chàng thích bát gia bát tẩu đến thế sao? Chàng không biết ta với bát tẩu ghét nhau lắm sao?” Diệp Tinh Tinh cắt ngang lời Dận Đường, giọng đầy vẻ không thể tin nổi. Hắn thật sự là người như vậy sao? Hoàn toàn không thể chịu nổi.
Thôi!
“Hoà ly!”
Không nhắc đến ta và nhà mẹ đẻ của ta nữa, mặc hắn muốn chết thế nào thì chết.
Dận Đường sốt ruột: “Nàng này, động một tí là đòi hoà ly, có ý nghĩa gì chứ?”
Diệp Tinh Tinh hoàn toàn không muốn đáp lại, im lặng chỉ về phía cửa lớn, ý bảo hắn cút đi.
“Bát tẩu bên ngoài thì khoa trương, ở nhà lại dịu dàng săn sóc bát gia, ta thấy nàng còn không bằng bát tẩu.” Dận Đường tức nghẹn, ném lại một câu rồi vội vàng bước ra.
Tuệ Tâm đứng ngoài cửa không nghe rõ trong phòng cãi nhau chuyện gì, thấy chủ tử chạy ra thì biết hai vị chủ tử lại cãi nhau.
Tiểu Kim Tử, thái giám bên cạnh Dận Đường, vội vàng chạy theo sau chủ tử.
Lúc này chẳng có chỗ nào tốt để đi, chạy được nửa đường Dận Đường đột nhiên dừng lại, Tiểu Kim Tử theo sau suýt vấp ngã chổng vó.
“Tiểu Kim Tử, ngươi nói xem sao phúc tấn lại không ở được với bát tẩu?”
Tiểu Kim Tử thiên về phe nữ chủ tử nhà mình, đánh bạo nói: “Là bát phúc tấn lần nào cũng bắt nạt phúc tấn nhà ta. Có lần nô tài đi Ngự Thiện Phòng lấy cơm, nghe thấy cung nữ bên cạnh bát phúc tấn cãi nhau với Tình Vân, con nha đầu đó còn dám ức hiếp phúc tấn nhà ta.”