“Ta càng nghĩ càng cảm thấy phúc tấn nhà ta nói đúng. Sau khi ta đi Hộ Bộ làm việc, nhìn thấy sổ sách thiếu hụt, tham ô, bán quan bán tước, Đại Thanh vẩn đục như thế, ta có thể hai mắt nhắm tịt làm Vương gia thái bình thật sao? Ta sợ ta còn chưa chết già, Đại Thanh đã vong!”
Dận Chân cúi đầu, bưng chén rượu lên uống cạn.
Dận Nga nghẹn ngào một lúc lâu mới nói được: “Cửu ca, thì ra mấy ngày nay trong lòng huynh khổ như vậy.”
“Gia không khổ đâu. So với những bá tánh gặp tai họa kia, cuộc sống của gia quả thực như thần tiên.”
Dận Đường quăng chén rượu, run rẩy đứng dậy. Tiểu Kim Tử chạy tới đỡ nhưng bị hắn đẩy ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây