Nói không chừng trong mắt ngài, lương thực trong tay nàng ở một mức độ nào đó đều thuộc về hoàng thất, thuộc về Đại Thanh, trong lúc nguy cấp có thể điều động, cho nên mới không vội vàng chèn ép nàng?
Diệp Tinh Tinh không dám chắc chắn, nhưng nàng cảm thấy khả năng này rất cao. Nếu đúng như nàng suy đoán, những tổn thất có thể xảy ra trong tương lai, nàng vẫn có thể chấp nhận được.
Đến lúc bất đắc dĩ, giữa lương thực và con người, nàng chắc chắn sẽ chọn bảo vệ những nhân tài kỹ thuật mình đã nuôi dưỡng.
Những công nhân kỹ thuật mà nàng coi trọng, trong mắt những bậc quyền quý chỉ là những nô tài hèn mọn nhất của Công Bộ, Hộ Bộ. Nếu nàng giữ được họ thì cũng không đến nỗi “tan cửa nát nhà“.
Nghĩ lại, nàng vẫn còn quá ngây thơ. Nếu không gả vào hoàng thất, chỉ riêng việc nắm giữ những nguồn lương thực này trong tay, e rằng đã đủ để rước họa vào thân.
Diệp Tinh Tinh ngồi trầm ngâm hồi lâu. Tuệ Tâm làm xong việc trở về, thấy chủ tử ngồi đó suy tư, tưởng rằng chủ tử vừa ngủ trưa dậy, vội vàng tiến lên báo cáo chuyện ở phủ Thập hoàng tử.
“Nô tỳ cứ tưởng những người chạy từ phủ chúng ta về sẽ được phân đến phủ Thập hoàng tử, nhưng kết quả một người cũng không thấy.”
Diệp Tinh Tinh ừ một tiếng: “Tuệ Tâm này, những vị lão gia tử chúng ta nuôi ở phương nam giờ thế nào rồi?”
Tuệ Tâm sai Tình Vân ra ngoài canh cửa, trong phòng chỉ còn hai chủ tớ mới hạ giọng nói: “Tháng trước có tin báo lên, họ đã kết hợp thuyền bảo của tiền triều với thuyền của người nước ngoài để nghiên cứu ra bản vẽ mới. Chưa biết kết quả thế nào, cần phải thử nghiệm xây dựng mới rõ. Lưu quản gia lần này theo cửu gia đi Sơn Đông xong việc sẽ phải đi phương nam tìm địa điểm thích hợp để xây xưởng đóng tàu.”
Sau khi Khang Hi bình định Tam Phiên Chi Loạn, lần lượt thiết lập bốn đại hải quan Mân, Việt, Giang, Chiết, ngoại thương tương đối thuận lợi. Tuy nhiên, kỹ thuật đóng thuyền lớn vẫn bị kiểm soát chặt chẽ, dân gian muốn tự nghiên cứu phát minh thuyền biển mới cũng không dám công khai, phải làm lén lút.
“Bên đó gấp rút lắm, cần nhân lực, bạc và gỗ đều phải nhờ Lưu Sơn xử lý.”
Nghi ngờ mình có thể đang bị theo dõi khiến Diệp Tinh Tinh cảm thấy bất an, đường lui vẫn chưa chuẩn bị xong. Đã lo lắng thì cứ nhanh chóng đẩy mạnh tiền bạc và nhân lực về phía trước.
Khang Hi còn chưa biết một câu nói của mình đã khiến lão cửu phúc tấn phản ứng mạnh như vậy, lúc này đang vui mừng xem sổ sách từ Sơn Đông trình lên.
Lão tứ báo việc cứu tế tiến hành rất thuận lợi, dân chúng gặp nạn đều được sắp xếp ổn thỏa. Họ vừa cứu tế vừa tổ chức dân chúng ở những khu vực thiệt hại không quá nghiêm trọng tát nước giành đất.
Trong lúc cứu tế, lão cửu dạy dân chúng dùng gỗ đơn giản chế tạo xe chở nước, giúp tăng tốc công việc tát nước cho ruộng đồng. Những thửa ruộng được cứu này chắc chắn sẽ giảm năng suất đáng kể, nhưng đến mùa thu hoạch vẫn có thể thu được chút ít, cho dân chúng một tia hy vọng.
Cuối sổ sách, Dận Chân xin Hoàng A Mã miễn thuế đinh và thuế ruộng năm sau cho dân chúng gặp nạn, được Khang Hi chuẩn y.
Khang Hi rất hài lòng, đưa sổ sách cho các đại thần trong nội các truyền đọc. Các đại thần cảm nhận được ý của Hoàng thượng, liền đồng loạt khen ngợi tứ a ca có tấm lòng vì dân, cửu a ca thông minh tuyệt đỉnh, không hổ danh hoàng tử Đại Thanh.
Khang Hi cười nói: “Cửu a ca tuy có chút thông minh, còn nhiều điều phải học, nhưng một lòng vì dân quả thật đáng khen ngợi.”
Diệp Tinh Tinh vừa bị quở trách không lâu sau khi rời cung, phủ đệ lại đón nhận ban thưởng. Cửu a ca làm việc tốt, nàng là phúc tấn được hưởng vinh hiển, được Hoàng A Mã khen ngợi.
Sau mấy ngày căng thẳng, nhìn thấy những phần thưởng này, Diệp Tinh Tinh lập tức cảm thấy an tâm trở lại.