Tuệ Tâm mỉm cười nói: “Xin nội quản lãnh nói rõ, những nô tài này là vị đại nhân nào phân xuống? Có chuẩn cho đưa về không? Nếu không chuẩn, chủ tử nhà ta sẽ tống cổ họ vào cung hỏi cho rõ.”
“Hay là những nô tài này nói thật? Bọn họ đúng là người của Thái Tử? Thái Tử sắp đặt các ngươi đưa những nô tài phản chủ này đến phủ Cửu hoàng tử, chính là để làm khó chủ tử nhà ta?”
Sắc mặt nội quản lãnh khó coi: “Tuệ Tâm cô nương, lời này của cô đã quá giới hạn rồi, tên húy của Thái Tử gia là cô có thể đề cập sao?”
“Nội quản lãnh hiểu lầm rồi, người đề cập tên húy Thái Tử gia không phải là ta. Ta chỉ thay chủ tử nhà ta nói lên nỗi ấm ức, vốn yên ổn thế này, lại bị mấy tên nô tài dẫm đạp lên mặt, đổi ai cũng không chịu nổi phải không?”
Tuệ Tâm ngừng giọng một chút: “Ta cũng không muốn làm khó nội quản lãnh, hay là tạm giữ những nô tài không tôn trọng chủ tử này ở phủ Cửu hoàng tử đã, đợi ta bẩm báo chủ tử xong, sẽ đưa họ đến Thận Hình Tư được không? Như vậy cả hai bên đều không liên quan.”
“Này, Tuệ Tâm cô nương, thế này không ổn đâu. Thái Tử gia quản Nội Vụ Phủ bao nhiêu năm nay, các vị a ca trước đây ra cung viếng phủ, cô xem nhà ai từng làm thế này chưa?”
“Tuy không ổn, nhưng đó là việc của chủ tử, chúng ta đều là nô tài nghe lệnh làm việc, không đến lượt chúng ta bàn chuyện này.” Tuệ Tâm không nhường một bước.
Cuối cùng, những thái giám gây rối này đều thành thật quỳ gối ngoài chủ viện, dập đầu tạ tội với chủ tử, rồi bị nội quản lãnh dẫn đi.
Chưa hết, Tuệ Tâm còn phái một quản sự đi theo đưa những người này về, cùng đại nhân Nội Vụ Phủ giải thích rõ sự tình, trước khi ra cung về phủ còn ghé qua Dực Khôn Cung thỉnh an Nghi phi nương nương.
Lúc này Vinh phi cũng đang uống trà ở Dực Khôn Cung, liền vui vẻ nói: “Không biết nhà Đổng Ngạc thị dạy dỗ cô nương thế nào mà lanh lợi đến thế.”
Nghi phi cũng cười: “Lanh lợi thật đấy, làm việc gì cũng giải quyết gọn gàng, những nô tài xảo quyệt kia thấy không chiếm được lợi liền thẹn quá hóa giận. Muội cũng đừng hâm mộ ta, tam phúc tấn nhà muội chẳng phải cũng là người của Đổng Ngạc thị sao, nghe nói cũng là người lanh lẹ lắm.”
Nhắc đến tam phúc tấn, Vinh phi mỉm cười: “Tam phúc tấn quả không tồi, là người hành sự đại khí.”
Cửu phúc tấn như thế này, cũng hợp với tính Nghi Phi, cả bà bà lẫn nàng dâu đều không phải người dễ đối phó.
So với cửu phúc tấn bộc lộ sắc sảo, trong lòng Vinh phi thích con dâu mình là tam phúc tấn hơn, một người biết nhường nhịn, thích hợp làm chủ mẫu một nhà.
Ngày đầu tiên cửu phúc tấn xuất cung đã đuổi người vào cung náo loạn như vậy, chưa đầy nửa ngày, các chủ tử trong cung đều đã hay biết.
Nội Vụ Phủ bị vả mặt không cần nói, việc này truyền đến tai Thái Tử, hắn ta đang chuyên tâm viết chữ, qua loa viết xong một trang chữ lớn rồi ném bút.
Việc nhỏ mà cũng dám làm mất mặt ngài như vậy, các huynh đệ tâm to gan lớn, không dễ đàn áp, ngôi vị Thái Tử của hắn ta càng thêm bất ổn.
“Chủ tử gia, họ đều bị đuổi hết về rồi.”
“Thái Tử nói sao?”
“Thái Tử gia không quản, những người bị đuổi về hiện đang đợi ở Nội Vụ Phủ, theo lệnh ngài, qua mấy ngày nữa sẽ phân về phủ thập a ca.”
Dận Tự hơi kinh ngạc: “Thái Tử đâu phải người dễ tính, vậy mà cũng nhịn được sao?”
Hai ngày trước lũ lụt ở Sơn Đông khiến hắn ta trở tay không kịp, chức tuần phủ Sơn Đông này chắc giữ không nổi rồi, lão cửu với lão tứ cùng nhau đến trước mặt Thái Tử gia làm khó dễ, hắn ta lại dùng người của Nội Vụ Phủ để gây khó chịu cho Thái Tử gia, vậy mà Thái Tử gia lại không một lời phản kháng?