Mấy năm nay, chủ tử gia lâu không tới phòng các nàng, không phải nghỉ ở chính viện, thì là nghỉ ở thư phòng. Dù các nàng có ý đồ dựa con, cũng không có cơ hội.
Lại nói về phúc tấn, dưới tay một vị nữ chủ tử công chính như vậy, kiếm ăn thực ra cũng không khó.
Phúc tấn tuy không phải người dễ tiếp xúc, nhưng làm người không xấu. Ngày thường phân phát cho bọn họ chưa từng thiếu một chút, ngày lễ ngày tết thưởng ban cũng không hề thiếu các nàng.
Phúc tấn hành sự công chính, bên cạnh có quản sự nha đầu Tuệ Tâm quản lý cung nữ thái giám rất nghiêm minh. Không được tham ô nhận hối lộ, không được cậy thế ức hiếp. Chỉ cần ai bẩm báo với Tuệ Tâm, sau khi thẩm tra, bất kể sau lưng là ai cũng sẽ bị đuổi ngay.
Trước đây Nghi phi nương nương phái hai vị ma ma đến phục vụ chủ tử gia, một họ Trương một họ Hứa. Trương ma ma ỷ vào là người của Nghi phi phái tới mà tác oai tác phúc, không chỉ bắt nạt tiểu cung nữ, thu nhận hiếu kính bạc, còn âm thầm đánh mắng. Tiểu cung nữ chịu không nổi, bẩm báo với Tuệ Tâm. Ngày hôm sau, sau khi Tuệ Tâm báo lại phúc tấn, Trương ma ma liền bị đưa đến kho hàng mới. Nghi phi biết chuyện cũng không hề trách tội phúc tấn.
Sau khi Trương ma ma đi rồi, Hứa ma ma còn lại cũng trở nên khiêm nhường hơn nhiều. Mấy năm nay đã thành quản sự hạng nhì trong phủ. Tuy phải khuất phục dưới một tiểu nha đầu như Tuệ Tâm, nhưng vẫn trung thành tận tụy với phúc tấn, làm việc nghiêm túc không hai lời.
Lưu thị từng nghĩ, nếu phúc tấn cần nội quản sự, nàng ấy chắc chắn làm được tốt hơn Hứa ma ma. Đáng tiếc, nàng ấy vào đây với thân phận thiếp của chủ tử gia, phúc tấn nhất định không thể tin tưởng nàng ấy.
Hai người liếc nhìn nhau, đều hiểu ý đối phương. Xuất cung rồi cứ sống cho tốt, các nàng hiểu chuyện nghe lời, phúc tấn sẽ không làm khó các nàng.
Ngày hôm sau xuất cung, Lưu thị trông nom người bên cạnh, kiểm tra hành lý, nghe quản sự sắp xếp công việc. Đi ra cửa cung, có xe ngựa đưa các nàng đến phủ Cửu hoàng tử.
Hai người Lưu thị và Hoàn Nhan thị xuất cung xong liền không quay đầu lại. Diệp Tinh Tinh cũng vậy, Tử Cấm Thành này chẳng có gì đáng lưu luyến.
Đến phủ Cửu hoàng tử, Diệp Tinh Tinh cố ý dừng lại ở cổng lớn, đi quanh đó hai vòng, rồi nhìn sang phủ Bát Bối Lặc không xa.
“Chủ tử mau vào thôi, trời âm u lắm, sợ lát nữa lại mưa.”
“Vậy vào thôi.” Diệp Tinh Tinh xem đủ rồi, xoay người vào cửa.
Bản vẽ là do Diệp Tinh Tinh tự tay sửa, bố cục trong phủ nàng rõ như lòng bàn tay. Đại viện của nàng, đại hoa viên của nàng, còn rộng rãi hơn cả nơi ở lúc chưa xuất giá. Nếu không phải đang trong thời kỳ cứu tế không nên quá phô trương, nàng thật muốn ngày mai mời a mã ngạch nương đến xem.
Trong lúc Diệp Tinh Tinh ngắm nghía đại viện của mình, Lưu thị và Hoàn Nhan thị được quản sự đưa đến viện Nghênh Hỉ ở góc Tây Bắc, hai người cũng mặt mày hớn hở.
Vào cổng viện Nghênh Hỉ, đông sương phòng tây sương phòng đều có năm gian, đối diện cổng chính không xây nhà mà mở một khu hoa viên, trồng đủ loại hoa cỏ, mọc lên trông rất đẹp mắt.
“Theo lệnh phúc tấn, đồ đạc hai bên sương phòng đã bố trí xong, hai vị chọn một nơi để ở. Hôm nay tạm ổn định, nếu muốn đổi vật dụng gì, qua hai ngày báo cho Hứa ma ma, Hứa ma ma sẽ báo với nhà kho, vài ngày nữa sẽ đổi cho các người.”
Quản sự đưa họ đến đây lại hỏi: “Hai vị cách cách có biết chữ không?”
Hoàn Nhan thị lắc đầu, nàng ta chỉ nhận được vài chữ cơ bản. Lưu thị gật đầu, cha nàng ấy là tú tài, muốn sau này nàng ấy gả được tốt nên đặc biệt cho phép nàng ấy học chữ cùng các đệ đệ mấy năm.