Dận Đường bất đắc dĩ, người ngoài đều nói bát tẩu là phấn mặt hổ, quản được bát ca nói một không hai. Trời thấy còn thương, ai biết hắn ở nhà qua ngày, còn không bằng bát ca.
Một buổi yến hội tốt đẹp lại tan rã trong không vui, mấy năm nay mọi người đã quen. Dận Nhưng tiễn các huynh đệ về, nói với Thái Tử Phi: “Ta vốn tưởng cửu đệ muội là người tính tình tốt, không ngờ lại giống bát đệ muội, cái miệng kia, nói chuyện thật chọc người ta tức.”
“Đâu có phải vậy, hôm nay chàng cũng nghe thấy, là bát đệ muội gây chuyện trước.” Thái Tử Phi không chút suy nghĩ mà bênh vực cửu đệ muội.
Thái Tử cười nhạt: “Cửu đệ với bát đệ thân thiết đến mức có thể mặc chung quần, nhưng hai vị phúc tấn lại không đối phó được với nhau.”
Thú vị hơn là, cả bát đệ lẫn cửu đệ đều không có cách nào với phúc tấn nhà mình, chỉ đành để mặc họ náo. Bát đệ không quản được phúc tấn là vì xuất thân của bát đệ muội, còn cửu đệ không quản được phúc tấn là vì cái gì?
Thái Tử Phi lạnh nhạt nói: “Bát đệ muội với cửu đệ muội không hợp, chẳng phải tốt sao?”
“Đúng là tốt thật.”
Năm đó Minh Châu bị Hoàng A Mã ghét bỏ, đến nay hắn ta vẫn nhớ rõ. Hiện giờ thúc bá phụ vì kết đảng, tranh quyền đoạt lợi khiến Hoàng A Mã không vui, mấy ngày trước đã bị tống vào Nhân Phủ giam cầm.
Không có thúc bá phụ, hắn ta làm Thái Tử như mất đi một cánh tay. Ngôi vị Thái Tử phong ba bất ổn, bát đệ cửu đệ không đoàn kết được với nhau, đối với hắn ta lại là chuyện tốt.
Thái Tử hồi tưởng, bát đệ muội và cửu đệ muội vừa vào cung đã không hợp, nhưng cụ thể vì sao lại không hợp, thật sự không rõ.
Nguyên nhân cụ thể vì sao không hợp, ngoài Diệp Tinh Tinh ra thật không ai biết.
Phu thê Cửu hoàng tử vừa về, Dận Đường liền dỗ dành phúc tấn, khuyên nàng bớt giận, đừng so đo với bát tẩu, đó chỉ là người có miệng không lòng, không đáng để ý.
“Ta thật không hiểu, sao nàng với mấy vị tẩu tử khác đều xử tốt, chỉ riêng với bát tẩu là không đối phó được?”
Diệp Tinh Tinh trừng mắt nhìn hắn, còn không phải là muốn giữ khoảng cách với tên hố nặng bát ca của chàng, tránh cho tên ngốc này gặp kết cục thê thảm rồi liên lụy đến ta.
Hai phu thê ai cũng không thuyết phục được ai, Dận Đường nổi giận: “Nàng cứ náo với bát tẩu như vậy, ta làm sao ở chung được với bát ca?”
“Chàng thấy bát ca chàng tốt thì cứ qua lại với bát ca, chàng thấy ta không tốt thì cứ tâu với Hoàng A Mã, chúng ta hòa ly. Dù sao tháng trước trong cung còn có hai vị thứ phi bị đưa về nhà, ta một phúc tấn tầm thường này là gì? Chàng cứ nói, không chừng Hoàng A Mã sẽ đồng ý ngay.”
Dận Đường tức giận: “Nàng này, có phải còn nhớ thương tên tiến sĩ nghèo mà a mã nàng giới thiệu không? Động một tí là đòi hòa ly, ta không cho phép!”
Dận Đường lao ra ngoài, Diệp Tinh Tinh vẫn ngồi yên tại chỗ. Thấy nha hoàn Tuệ Tâm vào, nàng hỏi: “Nước đã chuẩn bị xong chưa?”
“Biết người thích sạch sẽ, người với cửu gia vừa về thái giám đã bưng nước vào rồi.”
Diệp Tinh Tinh chịu không nổi mồ hôi nhớp nháp trên người, vội vàng đi rửa mặt. Nửa canh giờ sau, nàng thay một chiếc sườn xám rộng bằng lụa mỏng màu thiên thanh, không thêu thùa gì cả, chỉ cốt thoải mái. Tuy nhiên kiểu này chỉ có thể mặc trong phòng, ra ngoài sẽ không thích hợp.
Nàng xõa tóc, lười biếng tựa vào ghế bành gỗ tử đàn nghe Tuệ Tâm báo cáo.
“Hôm nay phúc tấn nhà ta cùng phúc tấn bá phủ vào cung, vốn nhân dịp Tết định ghé thăm người, nhưng gặp lúc Hoàng Thái Hậu không khỏe, người với cửu gia phải đến Ninh Thọ Cung thỉnh an, sau lại đến Dục Khánh Cung, nên không gặp được. Phúc tấn chỉ ngồi một lát, uống chén trà rồi về.”