Xuyên Thanh: Cửu Phúc Tấn Ngày Ngày Náo Hòa Ly

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

Không chỉ có tài sản, mà còn có nhân lực. Kinh nghiệm đời trước đã dạy nàng điều quan trọng nhất, đó chính là chú trọng nhân tài và kỹ thuật. Việc kinh doanh lớn như vậy cần rất nhiều nhân tài thương nghiệp, nhưng dù có bao nhiêu chưởng quầy, quản sự cộng lại, cũng không bằng số lượng nhân tài nông nghiệp và kỹ thuật mà nàng đã bồi dưỡng khắp nơi.

Nàng vất vả làm những việc này, tất cả đều vì lương thực!

Khi Diệp Tinh Tinh đang tính toán về lương thực trong lòng thì mưa bên ngoài đã tạnh.

Tình Vân gọi cung nữ đến đốt ngải, hun khói trong ngoài phòng một lượt. Đặc biệt là phòng ngủ của chủ tử, không chỉ hun ngải mà còn đốt than để sưởi ấm hồi lâu, cả chăn đệm trên giường đều được sưởi khô ráo.

Ở góc Đông Bắc nhà kho, Tuệ Tâm chỉ huy các tiểu nha đầu kiểm tra lại các rương vải màu và dược liệu quý. Mấy ngày mưa to liên tiếp, phải đề phòng đồ vật bị mốc.

Cách nhà kho không xa, Hoàn Nhan thị và Lưu thị đang thu xếp đồ đạc. Phúc tấn đã cho mỗi người một xe, ngày mai họ sẽ rời cung.

Họ chỉ là những tiểu thiếp của hoàng tử, sống trong một góc hoàng cung không mấy ai để ý. Ngày thường đừng nói đến chuyện ra sân, ngay cả ra khỏi phòng cũng ít khi được phép. Tuy không phải lo cơm áo, nhưng cuộc sống thật ngột ngạt.

Trong lòng Hoàn Nhan thị vô cùng mong ngóng việc ra cung: “Lưu tỷ tỷ, nghe nói phủ Cửu hoàng tử chỉ riêng cửa chính đã rộng năm gian, bên trong có mấy tòa đại điện, còn có điện thờ, hậu tẩm, dãy nhà sau, tổng cộng hơn trăm gian phòng. Hậu viện chỉ có hai chúng ta, không biết có được phân cho một tòa điện riêng không.”

Hoàn Nhan thị nói xong về phòng ốc lại nhắc đến hoa viên lớn ở hậu viện: “Mấy hôm trước nghe thái giám đưa đồ về kể, hậu viện còn có đủ loại đình đài lầu các, vườn hoa hồ nước, chiếm đất rộng lớn, được xây không thua kém gì Ngự Hoa Viên. Sau này chúng ta cũng có thể dạo chơi trong vườn giải sầu.”

Ở trong cung với thân phận như họ, mỗi khi ra cửa gặp chủ tử nhà nào cũng phải dập đầu. Dù chủ tử và phúc tấn không ngăn cản, họ cũng chỉ được đến Ngự Hoa Viên có một lần.

Được xuất cung đương nhiên là tốt. Lưu thị cũng mong mỏi điều đó, nghe Hoàn Nhan thị nói về tương lai tươi sáng, nàng ấy hiếm khi mỉm cười: “Dù phủ Hoàng Tử có tốt đến đâu, thì vẫn do chủ tử và phúc tấn làm chủ, đâu đến lượt chúng ta sắp xếp.”

Lưu thị nghe người ta kể, phủ Cửu hoàng tử vốn không có hoa viên, chỉ vì phúc tấn muốn một khu vườn nên chủ tử mới cho người biến dãy nhà sau góc Đông Bắc phía sau chính phòng của phúc tấn thành hoa viên.

Hoàn Nhan thị thở dài: “Không biết khi nào mới đến lượt chúng ta được làm chủ.”

“Đời này đừng mơ tưởng nữa, chúng ta làm thiếp thất, chỉ biết cúi đầu vâng lời mà thôi.”

Lưu thị lại nói: “Ta không sánh được với muội, muội còn là người Bát Kỳ, còn cha ta chỉ là tiểu dân thường. Tuy vào cung làm thiếp, nhưng chủ tử và phúc tấn không phải người hay giày xéo kẻ khác, cuộc sống tốt hơn ở nhà gấp trăm lần. Về sau nếu được sống như vậy, ta đã thỏa mãn lắm rồi.”

“Xuất thân Bát Kỳ thì đã sao, chẳng phải cũng là nô tài? Nô tài không được chủ tử coi trọng thì chẳng là gì cả trong mắt chủ tử, còn không bằng người Hán giàu có ở ngoại thành.”

Từ sau lần bị cấm túc, Hoàn Nhan thị đã suy nghĩ kỹ nhiều chuyện. Sau khi nghĩ thông, nỗi băn khoăn trong lòng nàng ta cũng tan biến.

Nàng ta chỉ là nô tài, có thể làm gì với chủ tử? Nếu gặp phải chủ tử tính tình không tốt, nàng ta có chết cũng chẳng ai thèm hỏi han.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️