Xuyên Thanh: Cửu Phúc Tấn Ngày Ngày Náo Hòa Ly

Chương 38:

Chương Trước Chương Tiếp

“Nhi thần tuân chỉ.”

Sau khi tan triều, vừa ra Càn Thanh cung đại môn, Thái Tử đầy mặt ý cười, vỗ vỗ bả vai lão tứ: “Mang theo lão cửu làm cho tốt, đợi làm tốt việc trở về, cô khánh công cho các đệ.”

“Tất không cô phụ kỳ vọng của Thái Tử gia.”

Thái Tử đi lên thấy lão bát hàn huyên cùng vài vị đại thần, khẽ hừ một tiếng.

“Cửu đệ, thập đệ, các đệ chậm đã.”

Dận Đường đang định đi theo tứ ca, hai người bị Dận Tự gọi lại. Dận Nga theo thói quen đứng bên cạnh cửu ca.

Dận Tự nhìn lão cửu cười nói: “Hộ Bộ cũng vội, ta vốn tưởng cửu đệ sẽ ở lại kinh thành giúp ta phân ưu, không ngờ cửu đệ lại bỏ ta mà đi, khiến ta làm ca ca đây thật đau lòng.”

Dận Đường cũng cười: “Bát ca tài năng xuất chúng, một mình đã có thể quản lý Hộ Bộ thỏa đáng, huống chi còn có Thái Tử gia ở trên coi sóc, đâu cần đến ta. Vả lại, đều là vì Hoàng A Mã ban sai, ở kinh thành hay đi Sơn Đông, chỗ nào cũng như nhau.”

Khóe miệng Dận Tự rơi xuống, nhìn kỹ Dận Đường, dường như mới lần đầu thực sự nhận ra vị cửu đệ này.

Các đại thần chưa về xung quanh cũng cảm thấy kinh ngạc, vị Cửu hoàng tử này, giờ đây nói năng hành sự thật đáng tin cậy.

Cứu tế cấp bách, từ hôm qua Hộ Bộ đã bắt đầu chuẩn bị miễn thuế ruộng, Nội Các phiếu định xuất năm mươi vạn thạch lương thực vận chuyển đường thủy, ba đường Bát Kỳ quan viên mỗi nơi chi ba ngàn lượng bạc.

“Ngũ ca, số bạc này...” Có phải hơi ít?

Dận Kỳ: “Cửu đệ chưa nói với đệ về việc Hộ Bộ sao?”

“Mấy ngày nay bận rộn phân phó công việc, ít gặp cửu ca, thực chưa nghe cửu ca đề cập.”

“Làm việc trước đã, chuyện khác về sau tính.”

Dận Kỳ không nói thêm về số bạc cứu tế, tam bối lặc Dận Chỉ, Dận Chân cùng Dận Đường đều im lặng không nói, có lẽ họ đều hiểu rõ tình hình khó khăn của Hộ Bộ.

Hoàng A Mã gật đầu với tờ phiếu của Nội Các, hẳn trong lòng người cũng đã hiểu rõ.

Trên không vang lên tiếng sấm ầm ầm, mọi người ngẩng đầu nhìn trời.

“Đừng nhìn nữa, mau chóng xếp hàng lên xe, dân Sơn Đông còn đang chờ chúng ta cứu mạng.”

“Xuất phát!”

Nam Tam Sở.

Bên ngoài mưa to không ngớt, Diệp Tinh Tinh ngồi buồn trong phòng, dù trời mưa cửa sổ vẫn để hé mở.

Gió lạnh mưa lạnh, chưa tới lập thu, lật sách đọc mà đầu ngón tay đã cảm thấy lạnh buốt.

Tình Vân khoác áo ngoài lên vai chủ tử: “Chủ tử đừng xem sách nữa, ánh sáng không đủ, đọc sách thế này sẽ hại mắt.”

“Ta không xem sách đâu, chỉ ngồi đây nghĩ ngợi thôi.”

Diệp Tinh Tinh buông sách xuống, kéo chặt áo: “Giờ này, chắc Dận Đường bọn họ đã ra khỏi thành rồi.”

“Chắc vậy, chủ tử lo cho chủ tử gia sao?”

Nói lo cũng không hẳn lo, bên cạnh Dận Đường có nhiều người hầu hạ, chỉ cần xử lý công việc ổn thỏa, đừng kích động dân biến là không có chuyện gì.

“Chủ tử yên tâm, không phải người đã phái Lưu quản gia đi theo chủ tử gia rồi sao? Dù lương thực cứu tế có thiếu, có Lưu quản gia ở đó cũng giúp được việc điều đình.”

Lưu quản gia là đại quản gia được Diệp Tinh Tinh bồi dưỡng nhiều năm, giúp nàng quản lý các cửa hiệu nam bắc, là người đại diện bên ngoài của nàng.

Kiếp trước Diệp Tinh Tinh là con nhà giàu sống bằng tiền thu thuê nhà, thiên hạ thái bình, có tiền mua được tất cả, chẳng lo thiếu miếng ăn. Đến thời đại này, thiên tai nhân họa không biết ngày nào sẽ ập đến, năm mười tuổi nàng đã lấy hết tích lũy ra buôn bán, khi có tiền lớn liền mua đất trữ lương mở tiệm lương thực.

Nếu tính toán tổng tài sản gồm bạc, cửa tiệm, đất đai và các loại động sản bất động sản, một nửa tài sản của nàng đều đầu tư vào lương thực.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️