Dận Chân vội hỏi: “Hoàng Hà có vấn đề gì?”
“Không có gì đâu, có Trương đại nhân vị thần trị lũ lụt ở đó, Hoàng Hà vẫn bình yên vô sự.”
Dận Chân tạm thời an tâm, nhưng Ổ Tư Đạo lại nói về lũ lụt ở Sơn Đông: “Hiện giờ Hoàng Hà tuy không có việc gì, Trực Lệ và Sơn Tây dù chịu mưa to nhưng ảnh hưởng không lớn. Thế nhưng bên Sơn Đông, tình thế rất nghiêm trọng.”
“Theo tin tức từ phía dưới, lũ lụt đã khiến dân chúng Sơn Đông phải lưu lạc khắp nơi. Riêng nô tài biết được đã có sáu châu huyện gặp nạn: Lai Vu, Tân Thái, Đông Bình, Nghi Châu, Mông Âm và Nghi Thủy. Quan viên Sơn Đông giấu giếm không báo, không xử lý, e rằng sẽ gặp đại loạn.”
Sơn Đông gần kinh sư, nếu để nạn dân tràn vào kinh thành thì thật khó xử lý.
Dận Chân trầm ngâm: “Chắc không phải họ dám giấu báo đâu, họ không có gan ấy. Chỉ sợ họ đang cố tình làm nhẹ đi, muốn biến chuyện lớn thành nhỏ thôi.”
Sau khi Di thân vương qua đời, Thái Tử vì giúp Tác Ngạch Đồ thoát tội đã chọc giận Hoàng A Mã. Những người có liên quan đến Tác Ngạch Đồ như Ma Ngươi Đồ, Ngạch Kho Lễ, Ôn Đãi đều bị giam cầm. Ngay cả Thái Tử cũng bị răn dạy và cấm túc. Vào lúc này, nếu không phải đại sự thì chẳng ai dám chọc giận Hoàng A Mã.
“Ta nhớ, Sơn Đông tuần phủ Vương Quốc Xương là người do bát đệ tiến cử phải không?”
Ổ Tư Đạo cũng biết người này. Vương Quốc Xương vốn xuất thân từ Hán quân chính kỳ, từ chức bút thiếp trong Nội các dần thăng tiến lên đến tuần phủ Sơn Đông, trở thành quan lớn một phương. Tuy làm quan bình thường, nhưng thật ra rất giỏi trong việc giao tiếp.
Ổ Tư Đạo mỉm cười nói: “Chuyện thủy tai này, e rằng Bát Bối lặc không thể che giấu được. Ông trời đâu có nghe lệnh ai, mưa to muốn rơi thì có ai ngăn được đâu.”
Dận Chân cau mày: “Dân chúng mấy châu huyện đang gặp nạn, không thể đợi được.”
“Chủ tử nói phải, nhưng việc này chúng ta không thể trực tiếp can thiệp.”
Dận Chân gật đầu: “Ta chỉ muốn cứu giúp dân chúng gặp nạn, không có ý định đối đầu với bát đệ.”
“Chủ tử nói đúng lắm.” Dù có phải đối đầu thì cũng không phải lúc này, hiện giờ chủ tử vẫn nên giấu tài thì hơn.
Bên phủ Bát Bối lặc, hai phu thê đang trò chuyện. Bát phúc tấn đưa danh sách quà tặng mấy ngày qua: “Những người này còn biết điều, vẫn nhớ đến chủ tử. Ngay cả khi chúng ta mới khai phủ họ cũng không quên. Này, đầu năm gia tiến cử vị đồng tri phủ Quảng Châu kia cũng biết gửi lễ vật đến.”
“Ngàn dặm xa xôi, tấm lòng thật đáng quý.”
Bát phúc tấn khẽ hừ: “Trong lễ vật hắn gửi có một cành san hô không tồi, quả thật là tấm lòng hiếm có.”
“Nàng cũng thấy hiếm có sao?”
Bát phúc tấn gật đầu: “Đồ vật ta chưa động đến, vẫn để trong kho, định chờ đến Tết hoặc Vạn Thọ Tiết sẽ dâng vào cung.”
Dận Tự khen ngợi: “Phúc tấn quả không hổ là nội trợ hiền của nhà ta. Phu thê chúng ta một lòng, còn lo gì đại sự không thành. Trong phủ này, đều nhờ có phúc tấn chống đỡ.”
Bát phúc tấn được khen thì trong lòng thích thú, nhưng miệng vẫn nói: “Lời gia nói hôm nay ta nhớ kỹ đấy. Sau này nếu có kẻ không biết điều đem ngựa gầy Dương Châu hay mỹ nhân Hàng Châu đến, khi gia say mê hương sắc thì đừng quên lời đã nói với ta hôm nay.”
Lời này không phải nói suông, mấy ngày sau khi khai phủ, ngoài lễ vật còn nhận được nhiều mỹ nhân. Bát phúc tấn nhìn thấy chướng mắt, đều cho giam ở một phòng góc Đông Bắc, còn gọi riêng một ma ma nghiêm khắc đến quản giáo.
“Nàng xem nàng kìa, nàng là chủ mẫu của phủ Bối lặc, sao lại đi so đo với mấy chuyện này.”
Dận Tự nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của phúc tấn dỗ dành: “Đều là chuyện giao tế thôi, nếu nàng không vừa mắt thì đánh hay bán, tùy nàng định đoạt.”