Xuyên Thanh: Cửu Phúc Tấn Ngày Ngày Náo Hòa Ly

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ta biết ngài có môn đạo có thể lộng tới tay.”

Dương Quý không nói nhiều, gọi đồ đệ Tiểu Đặng tử nấu canh cá, làm con vịt đem đến cho Trương Thiên, bảo ông ta về nhà từ từ suy nghĩ.

“Sư phụ, ngài nghĩ ông ta sẽ cho sao?” Tiểu Đặng tử cảm thấy Trương tổng quản sẽ không đồng ý.

“Yên tâm, hắn sẽ cho thôi. Ta biết rõ Trương Thiên, tâm tham vô đáy.”

“Sư phụ, chúng ta có làm buôn bán đâu, cần danh ngạch hoàng thương làm gì?”

“Lấy được danh ngạch rồi dâng lên chủ tử, về sau nửa đời còn lại của hai sư đồ chúng ta sẽ có bảo đảm.”

Qua mấy năm tiếp xúc với Cửu phúc tấn, Dương Quý đã hiểu rõ - người này đối đãi hạ nhân như người nhà, tuyệt không thất tín.

Tiểu Mễ chỉ là đứa ăn xin nhặt được trên đường, nhờ gặp đúng chủ tử mà có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ. Dương Quý không thể thua kém một nha đầu như vậy.

Về phần Trương Thiên, Dương Quý tự thấy mình không đòi hỏi nhiều, chắc chắn Trương Thiên chịu được.

Trong cung này, bề ngoài kim bích huy hoàng uy vũ, nhưng bên trong thì tan nát, tiểu nhân hoành hành. Quan chức còn có thể mua bán, bán một cái danh ngạch hoàng thương có là gì?

Trương Thiên không do dự lâu, vài ngày sau liền đem khế đất và danh ngạch hoàng thương giao cho Dương Quý, rồi hai món đồ này ngay ngày đó đến tay Diệp Tinh Tinh.

Diệp Tinh Tinh liếc nhìn: “Đồ vật này từ đâu tới?”

Tuệ Tâm đáp: “Hôm nay Tiểu Mễ đến Ngự Thiện Phòng lấy cơm, Dương Quý đưa cho. Dương Quý còn điều tra được danh ngạch hoàng thương này từ đại thái giám bên cạnh Thái Tử, nghe nói ở ngoài bán tới năm vạn lượng một tấm.”

Tình Vân kinh ngạc há hốc mồm: “Gì? Năm vạn lượng? Chủ tử nhà ta không ăn không uống phải tích góp mấy năm bổng lộc mới đủ năm vạn lượng bạc?”

“Tình Vân!”

Diệp Tinh Tinh không nhịn được cười: “Tuệ Tâm đừng mắng Tình Vân, nàng nói cũng không sai.”

Nói về bổng lộc, trong hoàng thất, ngay cả thân vương tước vị cao nhất cũng chỉ được một vạn lượng một năm. Công chúa Cố Luân được bốn trăm lượng, ngoại phiên mới lên đến một ngàn lượng. Còn quan chức, dù là chính nhất phẩm cũng chỉ được hai ba trăm lượng bạc.

“Chẳng trách việc mua quan bán tước hoành hành.” Tình Vân nói: “Lần trước nô tỳ nghe lén mấy cung nữ nói chuyện, họ bảo mấy thái giám tổng quản trong cung còn giàu hơn cả đại quan, nhà cửa đất đai nhiều vô kể, ở ngoài còn cưới vợ lấy thiếp.”

Diệp Tinh Tinh giao đồ cho Tuệ Tâm: “Ngươi giữ danh ngạch hoàng thương, trả lại nhà đất. Nói với Dương Quý, chỉ cần ông ấy làm việc tốt, chức quản sự phòng bếp lớn phủ Cửu hoàng tử sẽ là của ông ấy.”

Ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, Diệp Tinh Tinh nói thêm: “Đưa sổ sách của chúng ta cho ông ấy, ông ấy sẽ biết cách làm.”

Nàng vốn rộng rãi với hạ nhân, nhưng sự rộng rãi này dựa trên nền tảng họ tận tâm làm việc. Nếu ai dám động lòng tham ô của nàng, nàng sẽ cho họ thấy rõ thân phận của mình.

“Vâng, nô tỳ hiểu phải làm gì.”

Chiều tối, Dận Đường tan việc về, thấy danh ngạch hoàng thương trên bàn còn tưởng mình hoa mắt.

“Đây là thật hay giả?”

“Thật.”

“Ai cho?” Dận Đường lần đầu thấy danh ngạch hoàng thương.

“Đại thái giám bên cạnh Thái Tử bán ra, người ta biếu tặng đến tay ta.”

Dận Đường im lặng.

Diệp Tinh Tinh khẽ hừ: “Sao không nói gì? Có gì đáng buồn? Thái Tử bán Nội Vụ Phủ, bát ca chàng bán quan, đoán xem đại ca chàng làm gì? Chẳng phải bọn họ cũng dựa thế ăn tiền sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️