Bành Xuân nhấp miệng, chòm râu trên cằm hơi nhếch lên: “Minh Châu, Tác Ngạch Đồ, thời đại của bọn họ đã hoàn toàn qua rồi.”
Đại quản gia đỡ lão gia tử chậm rãi đi lại, Bành Xuân ho nhẹ một tiếng: “Tinh Tinh ngoài việc ăn uống thì chỉ thích mua điền trang, ta nhớ mang máng nhà ta phụ cận còn có một thôn trang?”
Đại quản gia gật đầu: “Đúng là có một thôn trang, dựa vào núi, một nửa là đồng ruộng một nửa là núi rừng, dùng để chăn nuôi thì rất tốt.”
“Về nói với phúc tấn một tiếng, tìm khế đất đưa cho Tinh Tinh.”
Đại quản gia gật đầu: “Theo nô tài thấy cũng không vội, nghe nói đến ngày lập thu cửu phúc tấn sẽ dọn đến ngõ Thiết Sư Tử, đến lúc đó xem như lễ vật tặng đi, ngài thấy thế nào?”
“Cứ làm vậy đi.”
Hỏi xong về chất nữ, Bành Xuân lại hỏi về con gái: “Hôm nay có tin gì về không?”
“Tạm thời chưa có tin tức gì, nhưng cũng không phải chuyện lớn. Thái Tử bị cấm túc không liên quan đến tam bối lặc.”
Nhìn bầu trời xanh thẳm, Bành Xuân thở nhẹ: “Đã mấy lần đi quanh cửa tử, lão phu thật ra đã sống đủ rồi, nếu không phải vì sang năm lão đại triệu hồi kinh...”
“Ngài đừng nói lời ủ rũ, việc chính là phải giữ gìn sức khỏe.”
“Được, ta sẽ giữ gìn.”
Ai cũng khinh thường Minh Châu, khinh thường Tác Ngạch Đồ, bảo rằng họ bị Hoàng thượng ghét bỏ, phượng hoàng gặp nạn không bằng gà. Minh Châu liều một bản mặt già để mưu cầu tiền đồ cho con, còn Bành Xuân này chẳng phải cũng đang liều mạng để con sớm ngày về kinh sao.
Minh Châu, Tác Ngạch Đồ, Trương Anh, Trần Đình Kính, Lý Quang Địa, Hùng Ban Lí, Đồng Quốc Duy... Còn có... Ha ha, đều già cả rồi.
Gừng càng già càng cay. Trong kinh thành này, chuyện gì Khang Hi muốn biết đều không tránh khỏi đôi mắt ngài. Ai làm điều gì, làm như thế nào, ngài đều rõ.
Trưa hôm đó, Càn Thanh cung ban một ý chỉ: Tham tướng Đổng Ngạc ở Sát Ha được thăng chức về kinh, nhận chức Bát Kỳ hộ quân thống lĩnh.
Khi ý chỉ này vừa ban ra, Dận Đường rùng mình trong lòng, từ chức tham tướng tam phẩm lên Bát Kỳ hộ quân thống lĩnh nhị phẩm, thăng hai bậc!
Đó là chức Bát Kỳ hộ quân thống lĩnh, không phải tâm phúc của Hoàng A Mã thì không thể đảm nhiệm.
Bát bối lặc ở nha môn nghe được tin liền hỏi ngay: “Vậy Bát Kỳ hộ quân thống lĩnh cũ được Hoàng A Mã xếp đặt thế nào?”
“Bãi chức!”
Nguyên Bát Kỳ hộ quân thống lĩnh là người của Thái Tử, lần này Thái Tử cứu Tác Ngạch Đồ không thành, bản thân bị phạt cấm túc, còn mất một chức Bát Kỳ hộ quân thống lĩnh nhị phẩm, thật là đại họa.
“Bát ca đang nghĩ gì?”
Dận Tự từ từ nới lỏng nắm đấm, khẽ mỉm cười: “Tam ca phúc khí tốt, chẳng làm gì mà được một chuyện tốt. Cửu đệ, nhạc phụ đệ không nghe lệnh Thái Tử, một lòng trung thành với Hoàng A Mã, vậy mà chẳng được gì. Làm huynh trưởng, ta thấy bất bình thay đệ.”
Dận Đường cũng cười theo: “Sấm sét hay mưa móc đều là ân điển của vua, Hoàng A Mã sắp đặt thế nào ắt có lý do của ngài.”
Dận Tự cũng cười, khen: “Cửu đệ từ khi bị phạt đã tiến bộ nhiều, giờ nói năng càng thêm cẩn trọng.”
“Đa tạ bát ca khích lệ.”
Đến giờ tan ca, Dận Đường thu xếp rời đi, vừa ra khỏi Hộ Bộ nha môn, sắc mặt liền tối sầm.
Nếu như là thời điểm trước kia quan hệ với bát ca còn tốt, nghe bát ca nói vậy, hắn chỉ nghĩ bát ca thật lòng bất bình cho mình. Giờ đây, hắn cảm thấy bát ca đang khích bác hắn với tam ca, cố tình gây khó dễ.
Dận Tự thầm tiếc trong lòng, nếu biết Hoàng A Mã ghét Thái Tử đến thế, việc này nên sắp xếp cho khéo, may ra chức Bát Kỳ hộ quân thống lĩnh đã có thể rơi vào tay người của mình.