“Ta xem này, khuyên giải Hoàng A Mã là giả, dụng tâm kín đáo mới là thật.”
“Nói như thế nào?”
“Ta đoán Thái Tử muốn lấy việc Dụ thân vương qua đời làm cớ, mời vài vị lão thần cùng Hoàng A Mã hồi ức những năm tháng thanh xuân, may ra Hoàng A Mã mềm lòng, sẽ thả Tác Ngạch Đồ ra.”
Dận Đường dừng đũa: “Tác Ngạch Đồ đã xử lý không ít quốc gia đại sự, từ Ngao Bái, Cát Nhĩ Đan đến Sa Hoàng đều có dấu tay của ông ấy. Nhưng ta thấy khó lắm, với tính Hoàng A Mã, đâu phải người khác khuyên vài câu là có thể buông tha người được.”
“Sự thành do người, nếu Thái Tử mời được vài vị lão thần có trọng lượng, may ra có thể xoay chuyển tình thế. Tác Ngạch Đồ quá quan trọng với Thái Tử, đáng để thử một lần.”
Diệp Tinh Tinh cảm thấy, nếu Thái Tử có thể thỉnh động Minh Châu, hoặc bá phụ Bành Xuân của nàng, có lẽ sẽ có chút cơ hội.
Minh Châu sau khi thất thế vẫn luôn giữ mình khiêm tốn, nhưng dù sao cũng là năng thần từng theo Khang Hi, lời ông ấy nói Khang Hi nhất định sẽ nghe vào tai. Còn về bá phụ của nàng, sau khi về hưu vì bệnh, thân thể vẫn luôn yếu ớt, năm ngoái mùa đông nguy kịch suýt không qua khỏi. Nếu bá phụ đích thân tới, may ra Khang Hi cũng sẽ động lòng.
Dận Đường ngẫm lời phúc tấn, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Những lão thần có trọng lượng như Trương Anh, Quách Tú, Mã Tề, Đồng Quốc Duy, Lý Quang Địa, Thái Tử chắc chắn mời không được. Bành Xuân là nhạc phụ của tam ca, Minh Châu là người bên đại ca, còn có hy vọng thuyết phục.
“Minh Châu năm nay đã 67, tuổi không còn trẻ, bản thân ông ấy thì không sao, nhưng còn con cháu đời sau thì sao? Chỉ cần Thái Tử chịu bỏ vốn, cũng không phải không có cơ hội thuyết phục.”
Dận Đường khẽ nhếch môi: “Nói cho cùng, gia ở chỗ Thái Tử chẳng qua cũng chỉ là món ăn kèm.”
Diệp Tinh Tinh cười nói: “Ta cũng chỉ đoán mò, chưa chắc đã đúng.”
Ăn xong bát mì lạnh, Dận Đường ực từng ngụm canh, buông đũa: “Đúng hay không cũng chẳng sao, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Trời quá nóng, linh cữu ở phủ Dụ thân vương cũng không thể để lâu. Dận Đường mỗi ngày đến phủ Dụ thân vương viếng tang, Thái Tử cũng vậy. Dận Đường là đến viếng thật, còn Thái Tử lại mượn cớ xuất cung để tạo quan hệ. Dận Đường gặp vài lần, càng ngày càng tin lời phúc tấn đoán đúng.
Hành động của Thái Tử không chỉ lọt vào mắt Dận Đường, những người có mắt khác cũng đều nhìn thấy.
Sau ngày đưa tang Dụ thân vương, Khang Hi ngã bệnh. Minh Châu dẫn đầu mấy vị lão thần vào cung thỉnh an, không rõ nói những gì, người ngoài chỉ biết Thái Tử bị quở trách. Hoàng thượng mắng hắn ta bất kính quân phụ, chỉ biết Tác Ngạch Đồ, rồi ra lệnh cấm túc Thái Tử nửa tháng, sau đó cho chọn ba vị lão Hàn lâm đức cao vọng trọng từ Viện Hàn Lâm về dạy Thái Tử đọc sách.
Nhóm Minh Châu cũng không được kết cục tốt, Khang Hi nổi giận, cuối cùng vì tuổi đã cao, chỉ quở trách vài câu rồi bảo họ về nhà.
Râu tóc bạc trắng, già nua dần đi, Minh Châu được con thứ Nạp Lan Quỹ Tự đón về, Nạp Lan Quỹ Tự thở dài: “A mã, sao ngài lại phải chịu tội thay người khác thế này?”
Minh Châu mím môi, hồi lâu mới thở dài: “Ta già rồi, Hoàng thượng cũng già rồi, không còn là vị hoàng đế tự tin, có độ lượng bao dung năm xưa nữa. Quỹ Tự à, con hãy ra ngoài đi, bên Thái Tử đã hứa sẽ chọn cho con một chỗ tốt.”
“Nhi tử nghe lời a mã.”
Tại trang trại ngoại thành, Bành Xuân vừa tỉnh giấc trưa, đại quản gia từ kinh thành đến, ghé tai lão gia tử thì thầm vài câu.
“May mà lão gia không đi, nếu không, liên lụy sẽ đến cả nhà chúng ta.”
Tam hoàng tử vốn nghiêng về phía Thái Tử, một hai năm gần đây Thái Tử không được tốt, quan hệ hai bên dần phai nhạt. Lần này Thái Tử thuyết phục Tam hoàng tử làm người nói giúp, Bành Xuân không cho mặt mũi, mượn cớ bệnh nặng về trang trại ngoại thành dưỡng bệnh, tránh đi.