Nghi phi cười mắng: “Hoàng thượng cấp bạc còn chưa đủ các con lăn lộn, hai đứa con khỉ quậy này lại đem chủ ý đánh tới chỗ ta.”
“Ngạch nương, xuất cung rồi phải nuôi cả nhà đông đúc như vậy, cuộc sống khó khăn lắm. Ngạch nương người tâm thiện, con và ngũ tẩu chỉ trông cậy vào người cứu tế thôi.”
Diệp Tinh Tinh vừa nói vừa cười đùa với Nghi phi, cũng không quên nhắc đến ngũ tẩu.
Ngũ a ca từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng Thái Hậu, hơn nữa Hoàng Thái Hậu cũng xuất thân từ Mông Cổ, nên ngũ phúc tấn vốn có sự thân thiết với Hoàng Thái Hậu. Nhưng đối với Nghi phi, bà bà này, chỉ có lòng kính trọng. Lúc này nhận năm ngàn lượng an gia phí từ bà bà, ngũ phúc tấn cảm kích nhìn cửu đệ muội mỉm cười.
Không phải vì thiếu năm ngàn lượng bạc ấy, mà là cảm kích cửu đệ muội đã giúp nàng ấy tạo cơ hội thân cận với ngạch nương.
Diệp Tinh Tinh từng tranh giành gia sản như phú nhị đại, đặc biệt tán thành một câu: Tiền ở đâu tình yêu ở đó. Không cho thì chỉ có cách đoạt lấy những gì mình đáng được.
Đời này lại đến, nhìn Hoàng Thái Hậu, nhìn Nghi phi, còn gì rõ ràng hơn? Chẳng cần đoạt mà tự dâng đến tận tay.
Dận Đường không biết những lời này, nhưng đại khái đạo lý vẫn thông. Khi nhận việc xong, lương tháng đầu tiên hắn không sai nô tài đi lãnh mà tự mình đi lấy.
Lãnh về, một nửa bạc giao cho phúc tấn nhà mình, một nửa hiếu kính ngạch nương. Diệp Tinh Tinh không bị chút ơn huệ nhỏ này của hắn lay động, nhưng lại khiến Nghi phi cảm động đến rơi lệ.
Người này cũng là kẻ vô tâm, hiếu kính chưa đủ, cuối cùng còn thêm một câu: Chỉ có bổng lộc tháng đầu hiếu kính ngạch nương, về sau không còn nữa, vì hắn phải nuôi cả gia đình, khó khăn lắm.
Điều này khiến Nghi phi tức giận điên lên, trực tiếp đuổi hắn đi, còn nói năm ngàn lượng kia đã không còn.
Dận Đường vẫn chưa biết chuyện năm ngàn lượng, sau khi nghe phúc tấn kể lại, hối hận vô cùng, vội quay lại thưa với ngạch nương là tháng sau sẽ dâng hết bổng lộc cho người.
Ha ha, muộn rồi, mỹ nhân ngạch nương cầm chổi lông gà đuổi hắn ra ngoài.
Khang Hi nghe chuyện này xong, thống khoái cười lớn.
Lúc ấy Lý Quang Địa đang ở trước mặt, Khang Hi như khoe khoang trước mặt Lý Quang Địa rằng Cửu hoàng tử của ngài là kẻ chí hiếu.
“Cửu a ca từ sau khi đại hôn, tính tình đã ổn thỏa hơn nhiều, lão cửu phúc tấn quả không tồi.”
Lý Quang Địa đương nhiên chỉ có thể đáp: “Hoàng thượng, các hoàng nhi hoàng tức của ngài đều tốt cả.”
Hôm sau, Bảo Thái thế tử Dụ thân vương đến báo tin, phụ thân mình e là không qua khỏi.
Khang Hi chống tay vào ghế dựa, cúi đầu hồi lâu, khi ngẩng lên, khóe mắt đã ẩn lệ.
“Phúc Toàn là huynh đệ chí thân của trẫm, cũng là hiền vương tốt nhất của Đại Thanh. Đại Thanh có được ngày hôm nay, Dụ thân vương có công từ đầu đến cuối.”
“Hoàng thượng, xin ngài hãy bảo trọng long thể!”
Khang Hi thở dài, bước xuống long ỷ, đỡ Bảo Thái dậy: “Dẫn đường đi, trẫm muốn tiễn phụ thân ngươi đoạn đường cuối cùng.”
“Thần Bảo Thái, tuân chỉ.”
Dụ thân vương thân thể suy yếu, cả hoàng thất đều biết. Vào tiết Đoan Dương tháng năm, ông ấy đã bệnh nặng không thể rời giường. Hoàng thượng luôn phái thái y thường trực tại phủ. Mười mấy ngày trước suýt không qua khỏi, may nhờ ngự tứ lão sâm mới kéo lại được. Lần này thì thật sự đã đến lúc dầu hết đèn tắt.
Hoàng thượng bãi triều ra cung, các hoàng tử hoàng tôn đều đi theo. Ở ngoài cung, Dận Đề, Dận Chỉ, Dận Chân di chuyển nhanh hơn, khi Khang Hi đến nơi, họ đã đứng chờ tại phủ Dụ thân vương.
“Nhi thần bái kiến Hoàng A Mã!”
Khang Hi khoát tay, rồi lập tức bước vào trong vương phủ.
Con cháu của Phúc Toàn phúc tấn đều có mặt, ngũ tử Bảo Thụ đang hầu hạ bên cạnh, bưng một chén canh sâm đã uống gần hết. Dận Đường nhìn chén canh sâm liền hiểu, Dụ thân vương giờ đây ngay cả nước canh cũng không uống nổi.